Một trận chiến đại thắng, trên dưới Cừu Trì một mảnh vui mừng.
Bởi vì Tư Mã Thương Lang chết đã nhiều ngày, thi thể khó coi, đã sớm bị thiêu thành tro tàn, bỏ trong cái hộp nhỏ, dâng đến trong tay Tư Mã Diệp.
Những giọt nước mắt già nua của Tư Mã Diệp rơi xuống, hắn càng thương tâm, tâm Trừng nhi liền càng lạnh.
Sau khi Tạ Huyền xử lý thỏa đáng quân vụ còn lại trong thành, lên điện, hướng Tư Mã Diệp hồi báo mọi chuyện, lúc này Tư Mã Diệp mới dừng khóc, ánh mắt lo lắng dừng trên người Trừng nhi.
"Nếu Thương Lang đã qua đời, ngôi vị Thái tử này cũng không thể bỏ trống quá lâu, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, Tề vương Tư Mã Trừng chính là Thái tử Đại Tấn."
"Mạt tướng bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Tạ Huyền cung kính cúi đầu với Trừng nhi, giờ khắc này lại gần nhìn kỹ Trừng nhi, càng cảm thấy khuôn mặt này quả thật là đã từng gặp qua ở đâu đó!
"Tạ phụ hoàng, ân điển." Trừng nhi ôm quyền quỳ xuống trước Tư Mã Diệp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nay nguy hiểm này xem như đã qua, sau hôm nay, chỉ cần từng bước cẩn thận, cũng sẽ không có tai họa nữa.
"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng." Dương Lan Thanh mặc trang phục sang quý, từng bước một đi lên điện, hướng Tư Mã Diệp khom người cúi đầu.
"Lan Thanh!" Tư Mã Diệp vội vã từ long ỷ đi xuống dưới, vội vàng cầm lấy tay nàng, từng chút ký ức của năm đó hiện lên trong lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-huyen-thap-tam-khuc/1375805/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.