Nhà của Lương Nguyên Kính ở ngoài thành, dọc đường đi gặp rất nhiều người mang gia đình ra khỏi thành chơi xuân, cưỡi lừa hoặc ngựa, các nữ quyến thì ngồi kiệu.
A Bảo đã lâu không thấy cảnh tượng náo nhiệt như này, cộng thêm sắc xuân hợp lòng người, trong lòng không nói nên lời chỉ thấy phấn khởi. Nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, giống như đồ quê mùa mới lên thành nhìn đông nhìn tây.
“Nhìn nhà người ta sống kìa, Lương đại nhân, xem ra ngươi nghèo thật nha, hoạ viện chưa phát bổng lộc cho ngươi sao?”
Lương Nguyên Kính dường như không nghe thấy lời trêu chọc của nàng, đi đến trước một ông lão.
“Cần giúp đỡ không?”
Ông lão đang dùng con lừa để kéo xe cút kít chở than củi. Bởi vì sườn núi cao tốn nhiều sức lực, thấy Lương Nguyên Kính toàn thân ăn mặc như nhà văn, tuy loại vải may không tính là quý giá đẹp đẽ nhưng nhìn khí độ bất phàm, vội lo sợ nói: “Không dám làm phiền công tử.”
Lương Nguyên Kính lại kéo tay áo lên đi đến giúp ông đẩy xe cút kít.
A Bảo cười nhạt một tiếng: “Nhìn không ra ngươi còn biết ra vẻ làm người tốt nữa nha.”
Nàng không chút khách khí nhảy lên xe cút kít, gối cánh tay lười nhác dưa lên đống than củi, nhìn bầu trời đầy mây trắng lẩm bẩm câu đồng dao quê nhà.
Đi vào trong thành, lập tức cảm nhận được sự phồn hoa của thành Đông Kinh.
Hoa đào mới nở đầy hai bên bờ sông, xa xa lại nhìn thấy trời quang mây tạnh. Trên mặt sông thường có thuyền lui tới, trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711813/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.