Nửa canh giờ sau tại Lương gia, A Bảo vỗ bàn một cái thật mạnh.
“Ta biết ngay là ngươi thấy được ta mà!”
“Sao đây? Nói đi, sao ngươi lại rắp tâm giả vờ giả vịt với ta, hả?!”
Lương Nguyên Kính ngước mắt, chân thành hỏi: “Ăn bánh không?”
“Ăn.” A Bảo bất giác nói, bỗng nhiên cảm thấy sai sai chỗ nào đó, “Đừng đánh trống lảng với ta, hiện tại đang bàn tới chuyện ăn bánh sao? Tại sao ngươi giả vờ không nhìn thấy ta?”
Lương Nguyên Kính thở dài, nhẹ giọng nói: “Thần cứ tưởng rằng, đó là sự ảo tưởng của thần.”
A Bảo sửng sốt: “Cái gì?”
Được rồi, một người đã chết đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mà những người khác lại không thể thấy được, quả thật phản ứng đầu tiên đều sẽ tự cho mình bị ảo giác, hoặc cũng là đầu óc có vấn đề.
A Bảo lại hỏi: “Vậy còn bây giờ sao biết được đây không còn là ảo giác nữa?”
Lương Nguyên Kính im lặng một lát, đẩy điểm tâm trên bàn cho nàng: “Ăn không?”
“……”
A Bảo phát hiện, cái tên này chỉ cần gặp phải vấn đề không trả lời được sẽ dùng chiêu này để đối phó nàng.
Nàng thở hừ hừ nói: “Làm sao để ăn?”
Nàng không cầm điểm tâm lên được.
Lương Nguyên Kính nghĩ nghĩ nói: “Đốt xuống cho người?”
Sức khoẻ hắn không tốt, hàng năm phải cần được giữ ấm, tuy hiện giờ đã khai xuân, trong phòng có đốt chậu than, lấy giấy dầu bọc bánh mật để hết vào chậu than, lửa chạm giấy dầu lập tức cháy lớn bốc ra khói đen.
Lương Nguyên Kính che miệng ho khan vài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.