Nghe Tiết Hành kể chuyện, A Bảo cũng nhớ tới năm xưa.
Hữu An năm thứ bảy, cũng vào lúc thời buổi rối ren, ở năm đó, Thái Tông lần lượt mất đi hai đứa con trai, vị trí hoàng trữ bỏ không, Tam hoàng tử Triệu Tòng bắt đầu rơi vào tầm ngắm của ông.
Năm đó, khoảng thời gian Triệu Tòng được sắc lập làm Thái Tử, nàng bị hưu thê, chỉ cách nhau một năm.
A Bảo cũng là sau này mới biết được, hoá ra ngày ấy thị nữ làm đổ rượu không phải vô ý, mà là cố tình tạo dịp cho Tiết Hành và Triệu Tòng có cơ hội gặp gỡ nhau, ai ngờ bị nàng đánh bậy hạ làm vỡ kế hoạch đó.
Có lẽ đúng là do ngẫu nhiên gặp được, ấn tượng đầu tiên nàng đối với Tiết Hành cũng không sai biệt lắm, cho nên sau đó nàng ta gả cho Triệu Tòng, A Bảo cũng không thấy hận, chỉ cảm thấy mình vẫn không còn nơi để đi trong vương phủ, gấp đến độ tiểu nương tử nước mắt phủ đầy mặt.
Đêm đại hôn đó, Triệu Tòng bởi vì sợ A Bảo nổi giận, nên hắn cũng không viên phòng với Tiết Hành, từ đó về sau mấy tháng liên tiếp, hắn đều ở lại thư phòng, không chạm vào một đầu ngón tay của nàng ta.
Nếu để việc này truyền ra ngoài, Tiết Hành chắc chắn sẽ biến thành trò cười của đám quý nữ kinh thành, chẳng qua là nàng ta cũng là một nữ nhân thông tuệ, không oán trách, cũng bởi vì nàng ta biết mấu chốt việc này không nằm trên người Triệu Tòng, mà là do A Bảo.
Vì thế nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.