Lại mười ngày nữa trôi qua, A Bảo rất mau vứt lời thề của mình ra sau đầu.
Bởi vì nàng thật sự hết! Nói! Nổi!
Lương Nguyên Kính là hoạ sư hàn lâm, việc làm mỗi ngày là đi đến hoạ viện, nghe giảng, nghiên cứu và giám định mấy danh tích thi hoạ cổ, lúc có lệnh triệu tập sẽ chờ đợi giao việc, vẽ tranh cho các quý nhân trong cung hoặc chấp bút thay Hoàng Thượng, chừng nào có những dịp quan trọng như dự cung yến, hắn cũng phải tham dự để vẽ lại khung cảnh lúc đó.
Ngoài ra, sau khi Triệu Tòng đăng cơ mở học viện hoạ tranh ở Quốc Tử Giám, hắn cũng có trách nhiệm đến đó giảng dạy.
Vào lúc rảnh rỗi, hắn thường xuyên đem dụng cụ vẽ ra ngoài vẽ tranh tả thực, sẽ hay ghé vào đường làng phố xá, hoặc thành trì nông thôn, hoặc cũng có thể là chùa cổ nằm sâu trong núi, phần lớn là vẽ chi chít những con buôn nhỏ, nông dân, tăng đạo.
Điều này hoàn toàn bất đồng với giới hội hoạ hiện nay, thậm chí là không phù hợp, tính từ năm năm cuối thời Đường cho đến nay, bất kể là chim hoa núi non hay hoạ người, nhóm hoạ sư đều sẽ vẽ theo lối tôn sùng xa hoa tráng lệ, cố gắng dùng lối vẽ tỉ mỉ phức tạp, đủ loại màu sắc tượng trưng cho vương triều thịnh thế khí phách, thường gọi là ‘Viện thể” [1].
[1] 院体 là một thuật ngữ trong lĩnh vực nghệ thuật, đặc biệt là hội họa và thư pháp, xuất phát từ Trung Quốc. Dùng để chỉ phong cách nghệ thuật chính thống, được sáng tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711818/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.