Thái Tông hoàng đế biết chuyện A Bảo còn ở phủ Tuyên Vương rất nhanh. Ông lấy vị trí Thái tử ra uy hiếp, bức Triệu Tòng đuổi A Bảo ra khỏi phủ.
Mùa xuân Minh Quang năm thứ hai, A Bảo dọn ra phủ Tuyên Vương.
Triệu Tòng lo sợ một khi nàng rời khỏi tầm mắt hắn sẽ quay về Dương Châu. Sau đó sắp xếp cho nàng ở lại nhà của tâm phúc Trương Ngu Thần, ngoài trách nhiệm chăm sóc ra còn phải giám sát thật chặt chẽ.
Tuy là vậy, A Bảo lại ở chung với cả nhà Trương gia rất tốt, nàng đi theo Trương phu nhân học nữ hồng may vá, đi theo Trương Ngu Thần đọc sách viết chữ. Nàng còn cùng cô con gái nhỏ Trương gia chơi trò tung tiền, đánh cầu, dạy cô bé đàn tỳ bà, hát những điệu nhạc nhỏ đất Thục, cả nhà Trương gia đều cực kỳ yêu thích nàng.
Lúc Triệu Tòng nhậm chức ở phủ Khai Phong, còn phải thường xuyên vào cung phụ giúp Thái Tông xử lý chính sự, công việc bận rộn. Nhưng nếu có lúc nhàn rỗi, hắn sẽ len lén bỏ lại người theo dõi, đi đến Trương gia thăm A Bảo.
Lúc đầu A Bảo còn cáu kỉnh, không chịu để ý tới hắn, làm bộ không quen biết, hắn cũng không tức giận, còn giỡn mặt tới giúp nàng làm việc nhà, hoặc mặt dày đòi lấy túi tiền mà nàng tự tay thêu vá.
A Bảo có mắng hắn, hắn vẫn thản nhiên nghe mắng. Đóng cửa phòng không để ý tới hắn, hắn sẽ yên lặng đứng ngoài cửa nói chuyện cùng nàng đôi ba câu.
Dần dà, tảng băng trong lòng A Bảo cũng bị hắn ấp cho tan, hai người cứ ở bên nhau một cách khó khăn, thi thoảng mới được một lần gặp mặt. Cho đến mùa đông Minh Quang năm thứ ba, Thái Tông băng hà, Triệu Tòng chính thức đăng cơ.
Sau khi hắn lên làm hoàng đế, cũng không đón A Bảo vào cung ngay mà phải chờ đến lúc thế cục vững vàng mới lập A Bảo lên làm hậu, khiến đám quần thần trở tay không kịp.
Lời đồn đãi bắt đầu từ đó mà ra.
Tháng chín A Bảo mới vào cung, đầu tháng mười chẩn đoán có thai, theo mạch tượng là hoài thai hơn hai tháng.
Điều này có nghĩa là trước khi tiến cung nàng đã mang thai ở Trương gia rồi.
Từ sau khi Triệu Tòng đăng cơ, A Bảo được sắp lập làm Hoàng hậu, người nhà Trung Ngu Thần liên tục khoe khoang chuyện Hoàng hậu nương nương từng ở nhà mình ra khắp phố phường. Còn nói Hoàng hậu có quan hệ vô cùng thân mật với chủ nhà, còn được Trương đại nhân dạy cho đọc sách viết chữ, Trương nương tử cầm tay chỉ nàng thêu thùa.
Lời đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng, truyền càng xa càng sai lệch. Thế nào lại nói rằng Trương Ngu Thần cầm tay dạy A Bảo viết chữ, hai người họ giấu đầu lòi đuôi, cái thai này trong bụng Hoàng hậu không phải long tử của quan gia, mà là nghiệt chủng của Trương đại nhân Trương Ngu Thần.
Lời đồn lan rộng đến triều đình. Triệu Tòng giận dữ, biếm cả nhà Trương Ngu Thần đến Vi Châu, bắt bỏ tù mấy kẻ hầu trong nhà, nhưng vì thiên tử tức giận lôi đình, đổi lại lời đồn càng mất khống chế hơn.
Vào thời điểm đang sứt đầu mẻ trán vì tai tiếng, A Bảo lại không có cảm thụ gì quá lớn, thứ nhất là bởi vì Triệu Tòng che giấu rất tốt, không để lời đồn truyền tới tai nàng. Thứ hai là nàng tin tưởng Triệu Tòng, tin tưởng hắn có thể xử lý ổn thoả mọi chuyện.
Về phần thứ ba chỉ có mỗi mình nàng mới biết.
Nàng đang lừa mình dối người. Cho dù ai ai cũng phỉ báng nàng, nói nàng không còn trong sạch, nàng cũng cảm thấy Triệu Tòng sẽ không tin bọn họ.
Nhưng sự thật lại quá rõ ràng.
Cho dù Triệu Tòng không quá tin, nội tâm đại khái cũng xuất hiện vài nghi vấn. Nếu không tại sao biến một người ôn hoà như hắn, có thể giận tím người biếm cả nhà Trương Ngu Thần đến Vi Châu xa xôi như vậy, còn giam giữ nhiều người trong ngục nữa. Nếu không phải bị người ta chọc trúng, cần gì phải thẹn quá giận đến mức đó?
Đối với chuyện này, nội tâm A Bảo rất rõ ràng, đúng như lời Tiết Hành từng nói, nàng biết, nàng vẫn luôn biết, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
Nàng vừa tình nguyện sống trong sự hạnh phúc giả tạo tự mình vẽ ra, vừa sẵn lòng tin tưởng, chỉ cần bản thân hạ sinh hài tử là được. Một khi em bé chào đời, bọn họ sẽ phát hiện đứa con lớn lên giống ai, lời đồn tự khắc sập đổ.
Có suy nghĩ này rồi, nàng liền trở thành vị mẫu thân trông ngóng con mình ra đời hơn bất kỳ người mẹ nào hết.
Nàng trong hậu cung không có bằng hữu, chỉ có thể đem hết niềm vui sướng và chờ mong nói cho Lương Nguyên Kính nghe. Khi đó nàng còn mượn cớ vẽ tranh mình, thường tuyên Lương Nguyên Kính vào cung.
Tại sao lại là hắn mà không phải ai khác?
Nói đại là vì Lương Nguyên Kính đặc biệt không thích nàng đi.
Người này chưa bao giờ xem nàng là Hoàng hậu sẽ cung kính vài phần với nàng, ngược lại, hắn còn có chút ‘Đại bất kính’ với nàng nữa cơ.
Tỷ như hắn sẽ hay thất thần nhìn mặt nàng, rất ít khi gọi nàng “Hoàng hậu nương nương”, lâu lâu mới gọi một tiếng một cách không tình nguyện chẳng hạn, tựa như bài xích cách gọi đó từ trong hàm của mình vậy.
A Bảo biết, hắn cũng giống như mấy vị đại thần tiền triều, cũng không tán thành vị trí Hoàng hậu này của nàng. Nhưng ít nhất những người đó chỉ thầm mắng nàng trong lòng chứ không thể hiện ngoài mặt, còn vị Lương đại hoạ sư này á, lại biểu hiện rất rõ ràng rành mạch lên mặt mình.
Cái này làm cho A Bảo thấy tức giận không thôi. Thầm tính toán trong lòng, càng muốn triệu Lương Nguyên Kính tiến cung, càng muốn bày ra vẻ làm Hoàng hậu trước mặt hắn, để xem rốt cuộc hắn có chịu thừa nhận vị Hoàng hậu này hay không.
Về sau, ngay cả nàng cũng không rõ, cuối cùng là nàng muốn tra tấn Lương Nguyên Kính hay thật sự coi hắn là bạn bè đây?
Có khi vẽ tranh, nàng sẽ hỏi Lương Nguyên Kính xem cái thai này của mình là trai hay gái.
Lương Nguyên Kính đáp không biết.
Nàng nói không được bắt hắn phải chọn một cái.
Lương Nguyên Kính nghĩ nghĩ, xong nói: “Bé gái.”
A Bảo lại vỗ về bụng mình, cúi đầu cười nói: “Ta thì mong là một tiểu lang quân, muốn nó lớn lên giống cha mới tốt.”
Lương Nguyên Kính không nói nữa.
Nàng lại đòi hắn vẽ hình để thêu thùa, muốn tự may áo yếm cho đứa con chưa ra đời này.
Lúc đó Lương Nguyên Kính không trả lời, nàng còn tưởng hắn đang cự tuyệt. Ai ngờ đâu lần vào cung tiếp theo, hắn đã mang theo một xấp bản thảo lại đây.
Có hình hoa cỏ bốn màu, hình long phượng biểu tượng cho sự may mắn, còn có hình con hổ nhỏ vừa uy phong vừa đáng yêu đang chơi đùa với quả tú cầu ngũ sắc. Chỉ vì Lương Nguyên Kính nói, nếu hài tử nàng sinh ra, chắc sẽ cầm tinh con hổ.
A Bảo vừa mừng vừa sợ, thích xấp bản thảo đến mức không buông tay.
“Đa tạ đa tạ,” Nói xong chợt liếc nhìn hắn một cái, cười nói, “Hoá ra ngươi cũng không phải là người đáng ghét tới vậy.”
Lương Nguyên Kính mím môi, yên lặng rũ mắt đứng hầu bên cạnh, trên mặt không lộ rõ đang vui hay buồn.
Sau khi xấp bản thảo bị A Bảo đem về, nàng dựa theo hình vẽ đa dạng đó, mỗi bức may thành mỗi cái yếm.
Triệu Tòng thấy được mới hết sức khó hiểu: “Cái này có cung nhân làm, em cần gì bận bịu như vậy, vừa tốn sức vừa đau mắt.”
Lúc đó A Bảo đang thêu yếm hình lão hổ chơi tú cầu, nghe vậy mới dụi dụi đôi mắt chua xót nói: “Tự tay mẹ nó may sao có thể giống với mấy cái cung nhân làm chứ?”
Triệu Tòng cướp lấy khung căng vải thêu trong tay ra: “Đừng thêu nữa, mắt em đỏ lên hết rồi kìa.”
A Bảo đoạt lại vừa tiếp tục thêu vừa nói: “Hình cuối rồi, nếu chàng mệt thì ngủ trước đi, để em thêu xong là được rồi.”
Triệu Tòng không đi ngủ mà là ngồi ở bên cạnh nàng, im lặng hồi lâu, thẳng đến khi A Bảo thêu xong, mới buồn ngủ ngáp một cái, đột nhiên hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao em muốn thêu nhiều như vậy?”
A Bảo duỗi duỗi thắt lưng, khó hiểu liếc hắn, đạo lý đơn giản như vầy sao hắn còn chưa hiểu.
“Con sẽ lớn nhanh thôi, thêu thêm vài cái thay phiên mặc.”
Cuối cùng cả đêm hôm đó, Triệu Tòng vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, A Bảo cảm giác có vật nặng nào đó bò trên bụng mình, đè nàng tới mức thấy không thoải mái. Nàng mất kiên nhẫn đá đá chân đuổi cái vật ấy đi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Triệu Tòng đã vào triều rất sớm, không còn ở lại chỗ nàng nữa. Lúc cúi đầu nàng bỗng nhiên phát hiện, trên vạt áo ngủ còn lấm tấm vài vệt thấm nước chưa khô.
Sau này A Bảo nhớ lại, chắc là đêm đó Triệu Tòng chính thức hạ quyết tâm bỏ đi đứa nhỏ này.
Nàng một lòng chờ đợi đứa con bình an chào đời, khoẻ mạnh lớn lên, cẩn thận may vài cái yếm lúc nhỏ đến chút quần áo khi lớn cho nó mặc, nhưng Triệu Tòng lại không cho nàng cơ hội sinh đứa nhỏ ra.
Ngày đó là ngày hai mươi tháng ba, cách ngày nàng bị Chúc An ngăn trước Song Tinh Môn mắng nhiếc làm trò cười trước mặt thiên hạ không lâu, Tiết Hành tống cổ người đưa đĩa bánh quế hoa tới.
Lúc đó Lương Nguyên Kính cũng có mặt. Hắn ở trong ngự hoa uyển vẽ tranh cho nàng, thấy nàng cầm khối bánh quế hoa tính đưa vào trong miệng, đột nhiên nói: “Đừng ăn.”
Ngày thường đang vẽ tranh hắn rất ít khi chủ động mở miệng, bởi vậy A Bảo mới có hơi giật mình: “Hả?”
Lương Nguyên Kính nhìn bụng nàng, lại nhìn thị nữ bị Tiết Hành sai đưa điểm tâm tới, thấp giọng nói: “Không an toàn.”
Lời vậy mà hắn cũng dám nói, A Bảo nửa kinh ngạc nửa thấy buồn cười.
“Ngươi cho rằng Tiết Hành sẽ hạ độc vào đây à?” Nàng cười liếc hắn, “Yên tâm đi, Tiết Hành không ngu xuẩn tới mức đó đâu.”
Dứt lời, cắn một miếng bánh quế hoa trong tay, sau đó nhanh nuốt xuống.
Lương Nguyên Kính cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ăn nó.
A Bảo bị thần sắc lo sốt vó của hắn chọc cười: “Làm gì đó? Y như nhìn thấy người sắp chết vậy, Lương đại nhân, vẽ tranh của ngươi tiếp đi, ta sẽ không sao đâu.”
Nhưng mà nửa nén hương trôi qua, từ bụng lại truyền đến cơn đau nhức dữ dội.
A Bảo ôm bụng té lăn ra đất, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, thị nữ bên cạnh hét lên rất to, biến thành một mớ hỗn độn.
A Bảo đau đến độ không mở mắt ra nổi, vẫn nhớ rõ trong tầm mắt mờ mịt, Lương Nguyên Kính ném bút không màng tất cả chạy tới chỗ nàng.
“Đứa nhỏ…”
Nàng nắm lấy cổ áo hắn, kiệt sức nói ra hai chữ.
“Ta biết! Ta hiểu! Nàng đừng nói chuyện!”
Lương Nguyên Kính la lớn ở bên tai nàng, đôi tay có sức mạnh tóm lấy bắp chân nàng, ôm cổ nàng nâng lên.
Rõ là người mảnh khảnh như vậy, rõ là một đôi tay chỉ biết cầm bút. Nhưng sức lực lại không nhỏ tẹo nào, đôi tay cũng có lực ổn định có thể bế ngang nàng đang hoài thai bảy tháng dễ như trở bàn tay.
“Máu…”
A Bảo nghe tiếng kêu khiếp sợ của thị nữ.
“Con… Con của ta, có phải không…”
Nước mắt A Bảo chảy dài từ nơi khoé mắt, làm ướt quan bào màu đỏ của Lương Nguyên Kính, tạo thành dấu vết sẫm màu.
“Con của nàng rất ổn! Nàng đừng sợ! Ta mang nàng đi tìm đại phu!” Lương Nguyên Kính dùng giọng điệu trầm lắng bình tĩnh nói vào tai nàng. Sau đó quát hỏi bọn thị nữ đang hoảng loạn kia, “Ngự dược cục ở hướng nào?”
Có thị nữ nói: “Tôi biết! Lương đại nhân, mời đi theo tôi!”
“Lương Nguyên Kính……”
A Bảo dùng chút sức lực cuối cùng, hô tên Lương Nguyên Kính, chưa kịp nói xong nhưng nàng biết, Lương Nguyên Kính nhất định sẽ hiểu.
Hắn sẽ hiểu câu nói nửa chừng kia của nàng, là cầu xin hắn cứu mạng con nàng. Nàng biết xưa nay mình đối xử khắc nghiệt với hắn, luôn thích trêu chọc hắn. Nàng sai rồi, xin hắn cứu đứa con của nàng, có thể để nó bình an chào đời, A Bảo nàng sẽ cảm kích hắn cả đời, sẽ báo đáp hắn.
Chờ sau khi lý trí hoàn toàn biến thành màu đen, ngón tay A Bảo vẫn luôn nắm chặt vạt áo của Lương Nguyên Kính.
Tay nàng nắm rất chặt thế nên quan y ngự dược cục phải cắt lấy mảnh vải nhỏ áo choàng trước ngực Lương Nguyên Kính xuống. Cho đến khi Triệu Tòng ở Sùng Chính Điện hay tin. Lúc vội vàng tới đây, trong tay A Bảo còn giữ chặt miếng vải đỏ nho nhỏ đó không buông.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn mất đi đứa bé kia, đứa con đầu tiên của nàng.
Cũng là đứa con duy nhất nàng từng mang thai.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.