“Lương Nguyên Kính, đường từ ngự hoa uyển đến ngự dược cục ấy, có xa không?”
Đột nhiên A Bảo hỏi.
Lương Nguyên Kính ngẩn ra mới thấp giọng thở dài: “Xa.”
Quá xa, là khoảng cách xa xôi nhất trong cuộc đời của hắn, dường như điểm cuối nằm ở phía chân trời, có chạy như thế nào cũng không tới, hai tay của hắn, đều bị máu của nàng chảy ra nhuộm đỏ.
A Bảo lại hỏi: “Năm đó, vì sao ngươi rời Đông Kinh?”
Một năm đó, nàng mất con nhưng bởi vì thai nhi bảy tháng đã lớn, chỉ có thể phá, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng.
A Bảo cũng không biết mình vòng một vòng từ quỷ môn quan về lại như nào, chỉ là sau khi tỉnh dậy nghe người ta nói, ngày ấy Triệu Tòng ở ngự dược cục long uy nổi điên, nói rằng nếu không thể cứu mạng Hoàng hậu sẽ để cả ngự dược cục chôn cùng vân vân.
Nhóm y quan ở ngự dược cục bị uy hiếp lên tính mạng nên đã hao tốn vô số dược liệu quý hiếm, ai nấy cũng đều cố phát huy trình độ cao nhất của mình, lúc này mới nơm nớp lo sợ cứu A Bảo sống lại, tuy là thế nhưng thân thể A Bảo vẫn bị tổn hại rất lớn, đã không thể sinh con nối dõi được nữa.
Trừ bỏ xuất thân ra, cuối cùng A Bảo đã có thêm lý do chính đáng bị phế, một nữ nhân không thể sinh con đẻ cái sao có thể làm Hoàng hậu?
Đáng tiếc lần này cho dù quần thần có khuyên can ra sao, Triệu Tòng đều nhất quyết không chịu phế hậu.
Cho tới bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711828/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.