“A ca, chân anh tốt hơn chưa?”
Lý Hùng dứt khoát quay đầu đi, khi quay đầu lại phiếm mắt đã ửng đỏ, “Rồi.”
“Vậy thì tốt.”
A Bảo hơi mỉm cười, lại hỏi: “Anh lập gia đình chưa?”
“Rồi.”
“Thật à?” A Bảo mở to hai mắt, cảm thấy vui cho anh từ tận đáy lòng, “Tẩu tẩu là người thế nào ạ?”
Lý Hùng nói: “Nàng là người dân Tuyền Châu, con gái của nông dân trồng chè, công phu pha trà rất tốt, trước kia anh uống trà do nàng pha xong mới quyết tâm cưới người về, sau này nếu có cơ hội, cũng sẽ cho em uống thử.”
Lý Hùng hốc mắt ươn ướt, lấy tay áo quẹt quẹt, nghiêm túc nói: “A Bảo, tẩu tẩu chắc chắn rất thích em.”
“Em cũng chắc chắn thích chị ấy,” A Bảo vô cùng khẳng định, “A ca, anh và tẩu tẩu có con chưa?”
“Có đứa con gái, bướng bỉnh y như em hồi nhỏ.”
“Con gái tốt,” A Bảo cười nói, “Con gái lớn rồi biết thương cha.”
Nàng nhìn nhìn trên dưới người mình, vốn định lấy vòng tay hay trâm cài gì đó làm lễ vật tặng cho cháu gái nhỏ.
Chợt nhớ tới, mình chỉ là một vong hồn, mặc dù nhờ tranh hồi dương lại nhưng chung quy vẫn không phải người sống. Một khi máu của Lương Nguyên Kính hết hiệu lực, nàng sẽ trở lại thành hồn phách, thân thể này bám vào mỹ nhân trên giấy vẽ, dù nàng có tháo trang sức xuống, đến giờ rồi cũng sẽ biến mất theo.
“Xin lỗi anh nhiều, a ca.” A Bảo áy náy nói, “Em không có gì để cho con gái anh hết.”
Lý Hùng trừng mắt lên:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711839/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.