Giữa thu, Hữu An năm đầu tiên.
Lương Nguyên Kính lần thứ hai thi rớt kỳ thi Hương. Năm đó chàng chưa đầy mười lăm, lần trước thi cách đây hai năm, kết quả đường huynh thi chung của chàng trúng cử, năm thứ hai lên kinh dự thi Hội.
Chỉ có chàng đạt thứ hạng ngoài 200, khiến mọi người xung quanh chê cười chàng, trở thành ‘Thương Trọng Vĩnh’ [1] nổi tiếng khắp thành Dương Châu.
[1] Thương Trọng Vĩnh là thần đồng nhưng đã biến thành một người bình thường vì cha không cho đi học mà chỉ lợi dụng ông trở thành công cụ kiếm tiền. Câu chuyện này nhằm nhấn mạnh sự quan trọng của việc học hành. Từ nhỏ Lương Nguyên Kính đã được làng trên xóm dưới xem là ‘thần đồng’. Tương truyền vào lễ thôi nôi của chàng, trong nhiều món đồ như cân, sách kinh, kim chỉ, răng lược, túi thơm, chàng đã chính xác bắt lấy cây bút lông sói Hồ Châu. Khách khứa dự lễ thấy vậy, sôi nổi cười chắp tay chúc mừng Lương phụ: “Người này không phải vật trong ai, ngày sau ắt sẽ mặc áo tím đeo túi vàng.” Chỉ có quan viên tam phẩm trở lên của quốc triều mới mặc áo tím đeo bội ngư vàng, nói chàng ‘mặc áo tím đeo túi vàng’, là chúc chàng sau này làm tể tướng, rạng danh gia đình, là Trạng Nguyên tương lai. Lương phụ cũng đặt nhiều kỳ vọng vào chàng, con nối dõi của ông không nhiều, dưới gối có ba đứa con gái, tới năm 40 tuổi rồi mới sinh được con trai duy nhất là Lương Nguyên Kính. Lương gia nguyên quán ở Ôn Huyện, thời Ngụy Tấn, từng là ‘Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711841/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.