Lương Nguyên Kính biết chữ từ năm ba tuổi, đến năm tuổi tập văn thơ, xưa nay thích Tô Tử nhất nên dạy nàng hát Tô Từ.
“Trường đời một giấc mộng to thôi! Sống não nùng thu mấy độ rồi. Gió lộng lùa hiên đêm héo hắt, Mi đầu, chỏm tóc nhuốm phai phôi. Thường than khách thiếu hương men dở, Mãi trách trăng mờ sắc khói bôi. Nguyệt khuất trung thu ai ngắm nữa, Nhấc ly phương bắc ngóng bồi hồi.” [1]
[1] Tây giang nguyệt kỳ 1 – Tô Đông Pha và bản dịch của Nguyễn Quê, thivien.net. Đình viện, Lương Nguyên Kính chống gậy trúc Lý Hùng làm cho chàng, chậm rì rì vòng quanh khúc cua, chàng mới khỏi bệnh nặng, dáng dấp gầy yếu tựa như có thể bị gió thổi bay đi. A Bảo dè chừng đi theo bảo hộ chàng, chuẩn bị tiến lại dìu chàng bất cứ lúc nào. Chàng quay đầu cười với nàng. Tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng mặt mày vẫn tuấn tú, cười lên rất dịu dàng. A Bảo sững sờ tại chỗ. “Tạm biệt kinh thành ba năm, bước chân đi khắp chốn hồng trần. Vẫn nở nụ cười xuân ấm áp. Lòng như giếng cổ không gợn sóng, tiết tháo như trúc thu vững vàng. Buồn bã cánh buồm đi trong đêm, tiễn biệt dưới trăng mềm mây ẩm. Rượu vô đừng phải cau mày. Nhân sinh lữ quán đi đường ta đây.” Trên bàn cơm, A Bảo không chớp mắt nhìn chằm chằm bát gà hầm duy nhất, miệng nuốt nước miếng. Đây là Lý Hùng cố ý giết gà bồi bổ cho Lương Nguyên Kính. Gà còn chưa lớn mấy, sau khi nấu chính không bằng cái nắm tay nên anh không cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711843/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.