Lúc nấu cơm tối, Lý Nhị Cẩu dẫn một đám con trai tìm tới, ghé vào hàng rào tre Lý gia, kêu gào A Bảo đem đồ trộm được giao ra đây.
A Bảo chống nạnh cười mắng: “Còn tưởng chó nhà ai sủa bậy, hoá ra là mi. Đúng là không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới là ăn trộm đây? Mấy người nhân lúc Lương Nguyên Kính ngất xỉu trộm tranh của anh ấy, giờ dám tìm ta đòi lại?!”
Lý Nhị Cẩu nổi giận: “Đó là của nhà tôi!”
“Mi á hả?” A Bảo khinh miệt nói, “Có bản lĩnh vẽ thử cho ta xem đi?”
“Chị⎯⎯”
Lý Nhị Cẩu tức giận chỉ vào nàng: “Có bản lĩnh thì mở cửa ra đây!”
“Ta mới không mở đâu, ta ngốc chắc?”
A Bảo trợn trắng mắt tức muốn chết.
Lý Nhị Cẩu tức giận xúi mấy đứa em nhặt cho nó cục đá, sau đó ném lên nóc nhà Lý gia đập vỡ mái ngói.
Trong nhà vốn đã rách sẵn. Bốn phía thông gió, bị chọi như vậy, Lý Hùng tính leo lên nóc nhà sửa lại, Lương Nguyên Kính đang hâm cơm trong bếp vội vã vung nồi xẻng chạy ra.
“Các vị! Đừng ném nữa!”
A Bảo thấy thế, bất thình lình quay người lẻn vào bếp, một lát sau, giơ con dao phay bóng lưỡng lao ra ngoài.
“! ! ! ! !”
Lương Nguyên Kính sợ cứng người, vội xông lên cản nàng lại: “A Bảo! Đừng bốc đồng!”
“Buông ra!”
A Bảo giơ dao phay, hai tròng mắt toát ra lửa tiếp tục đi ra đằng trước.
Lương Nguyên Kính sợ nàng đi chém người ta thật, hoảng tới độ đầu óc trống rỗng, quên luôn lễ nghi, hai tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711844/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.