Lương Nguyên Kính ngồi xổm xuống nhặt tranh lên cuốn lại thành trục. Động tác của chàng hết sức hoảng loạn, thậm chí có đôi phần lộn xộn. Hai tay run rẩy mắt thường có thể nhìn thấy, cho nên vất vả tranh cuộn lên xong lại lần nữa rơi xuống, mặt mũi mỹ nhân trong tranh dần dần hiện ra.
“……”
A Bảo nhìn hết nổi rồi, đi đến trước mặt chàng: “Lương Nguyên Kính, anh……”
“Xin lỗi!”
Lương Nguyên Kính đột nhiên ngẩng đầu nói.
A Bảo bất ngờ: “‘Xin lỗi’ cái gì cơ? Anh nói xin lỗi tôi làm gì?”
“Tôi… Tôi không biết, tôi… Tôi không nên……”
Tư duy của Lương Nguyên Kính rối mù, nói năng lộn xộn, ngơ ngác nhìn nàng lúc lâu, bỗng ném tranh trong tay đi, cất bước chạy ra ngoài.
A Bảo: “???”
“Nè⎯⎯ Anh chạy đi đâu? Đừng có chạy!”
Sự tình phát sinh quá đột ngột, nhất thời A Bảo chưa phản ứng kịp. Đợi tới khi đuổi theo ra cửa thư phòng chỉ thấy Lương Nguyên Kính chạy ra cửa viện, bóng dáng biến mất ngay trong màn đêm.
“…………”
“Anh chạy cái gì mà chạy?” A Bảo tức giận muốn đánh người, “Tôi…… Tôi cũng thích anh nữa! Đồ ngốc!”
Nàng cất bước đuổi theo, càng đuổi càng muốn cười.
Sao lại thế này chớ? Nàng còn đang nằm mơ sao? Cái này có phải là mộng đẹp không tỉnh không?
Lương Nguyên Kính thích nàng?
Người trong lòng chàng che giấu lâu như vậy là nàng á?
Trước đó nàng còn vì chuyện này ăn giấm, kết quả là tự ăn giấm chính mình?
Há!
A Bảo vui đến mức muốn bay phấp phới hóa thành tiên luôn, hận không thể quơ tay múa chân.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711847/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.