Sự lo lắng của A Bảo chẳng may biến thành hiện thực.
Vốn dĩ sức khoẻ của Lương Nguyên Kính không tốt, ngâm trong nước sông cuối thu lạnh băng, quả thật đã bị nhiễm phong hàn, màn đêm buông xuống trở nên sốt cao, ngày thứ hai liên tục ho khan, còn nôn ra máu mấy lần.
Mùa thu đông hàng năm là lúc thời tiết chuyển lạnh, cũng là mùa bệnh phổi tái phát rơi vào thời khắc gian nan nhất của chàng, cũng may Dư lão chăm sóc chàng đã có kinh nghiệm ứng phó, dựa theo phương thuốc lần trước đến Hội dân Thục dược cục để mua về sắc cho chàng uống.
Phương thuốc này là năm xưa Giác Minh hoà thượng đặc biệt viết cho chàng, có hiệu quả thần kỳ, quả nhiên uống xong một cữ thuốc đã ngừng sốt cao lẫn ho ra máu.
Thời điểm chàng phát bệnh, A Bảo chỉ có thể lo lắng suông ở một bên nhìn, nàng không thể giúp đỡ bất cứ chuyện gì, đôi khi Lương Nguyên Kính còn muốn an ủi ngược lại nàng.
“Không sao đâu, tôi bị bệnh này rất nhiều năm rồi, chỉ là lúc chuyển mùa chưa thích ứng kịp thôi.”
“Câm miệng!” A Bảo căm giận nói.
Nàng biết sinh bệnh là loại cảm thụ như thế nào, một năm trước khi chết, nàng nằm triền miên trên giường bệnh để vượt qua.
Loại thân thể kiệt quệ đến mức không thể điều khiển được, A Bảo nhớ rất rõ rệt, nàng không thể ra ngoài, không thể hóng gió, muốn ngắm hoa lê trong viện cũng không được, suốt ngày phải uống mấy thang thuốc đắng nghét đó.
Ngày ấy nàng chọn tự vẫn kết thúc, ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711848/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.