A Bảo hôn như gần như xa. Nói là hôn chàng nhưng lại càng giống chọc chàng hơn, môi dán lên vành tai tóc mai chàng, yết hầu của chàng, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Đợi đến khi hơi thở chàng trở nên dồn dập, mặt đỏ như thuỷ triều mới lẹ làng rời đi.
Cuối cùng Lương Nguyên Kính bị nàng giày vò đến hết chịu nổi nữa, đè vai nàng lên trên cây táo, từ bị động thành chủ động hôn nàng.
Kỹ thuật hôn của chàng ngây ngô, không thuần thục, thi thoảng sẽ va chạm vào hàm răng của A Bảo.
A Bảo liên tục dán lên thân cây trượt xuống.
Lúc ngửa đầu, xuyên qua kẽ hở cành cây táo nhìn thấy vầng trăng sáng treo ngược trên bầu trời đen kịt. Đêm nay không nhiều sao lắm, lác đác vài ngôi điểm xuyết quanh ánh trăng, trăng trong như nước chảy, êm dịu rọi xuống đầu vai bọn họ. Nàng lại ngửi được hương bạch đàn nhàn nhạt trên người của Lương Nguyên Kính, làm nàng lạc lối làm nàng sa vào.
Trong phút chốc, nàng khẽ hô lên tiếng nhỏ, trời đất đảo lộn, do Lương Nguyên Kính ôm ngang nàng lên, bọn họ cùng vào phòng.
“Còn muốn ngủ dưới đất nữa không?”
A Bảo ôm lấy cổ chàng, trong trẻo cười trêu ghẹo chàng.
Lương Nguyên Kính không nói tiếng nào, đè nàng lên giường hôn tiếp.
Tiêu rồi, đầu óc A Bảo loạn cào cào lên, mơ mơ màng màng nghĩ, vốn tưởng Lương Nguyên Kính chỉ là tay mơ, kiến thức trên giường chắc sẽ cái biết cái không, thậm chí còn nhờ nàng dìu dắt từng bước. Ngờ đâu nam nhân này ‘làm việc’ theo loại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711851/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.