“A Bảo, đừng……”
Lương Nguyên Kính cố gắng ngửa ra sau tránh nụ hôn loạn nóng rực của A Bảo.
“Anh sợ gì chứ?”
A Bảo bám riết không tha dí vào, nắm lấy cổ áo chàng muốn hôn tiếp, nàng vừa hôn chưa được bao lâu đã bị đẩy ra.
Lương Nguyên Kính vội vã bỏ chạy sang hướng bên cạnh. Hai người một trốn một truy. Trong lúc truy đuổi vô tình dụng ngã bàn ăn dưới tàng cây, chén đũa ly đĩa bể đầy dưới đất. Vạt áo của Lương Nguyên Kính nhăn nhúm, hai má ửng hồng đỡ, dáng vẻ chật vật vịn vào cây táo liên tục thở d.ốc.
A Bảo vừa thẹn vừa giận, còn có cảm giác tủi thân khó nói, đôi mắt tức đỏ rống to với chàng: “Anh làm gì hả? Tôi là thú dữ ăn thịt chắc? Hay là anh không thích tôi?”
“Không phải,” Lương Nguyên Kính vội nói, “Thích em!”
“Sao anh không cho tôi hôn anh?”
“Chuyện này……” Khuôn mặt Lương Nguyên Kính đỏ bừng muốn nhỏ ra máu, “Loại chuyện này chỉ có phu thê mới làm với nhau.”
Ý gì đây?
Chàng còn muốn thủ thân như ngọc cho vợ tương lai?
A Bảo tức giận đến độ ngực sắp nổ tung, muốn nhào lên hung hăng cắn xé Lương Nguyên Kính vài nhát nhưng rồi kéo căng cổ họng khóc lớn một hồi.
Nước mắt dâng trào nơi hốc mắt, sắp tuôn ra thì lại nghe Lương Nguyên Kính hơi thở vững vàng nghiêm túc nhìn nàng, hỏi: “A Bảo, em có đồng ý gả cho tôi không?”
“! ! !”
“Anh……” A Bảo hít một hơi sâu, lòng ngực như có dòng nước chảy xiết, “Anh nói gì cơ? Tôi… Hình như tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711850/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.