Mùa đông nắng ấm xán lạn chiếu vào từ cửa sổ, rọi lên mặt và rọi lên người đang lười biếng.
A Bảo ngủ một giấc thật ngon, lười nhác duỗi lưng eo thức dậy…
Khoan đã, thức dậy?!
Động tác duỗi người khựng lại, nàng ngơ ngác nhìn thân thể chân thật của mình.
Lương Nguyên Kính đã dậy từ sớm, tựa vào đầu giường chống một chân dài lên, không biết đã nhìn nàng bao lâu, thấy nàng tỉnh lại sắc mặt vô cùng tự nhiên hỏi: “Đói bụng chưa? Dư lão vẫn chưa về nhà.”
“……”
“Sao em vẫn là người?”
A Bảo chọc chọc thịt đùi thấy xúc cảm rất chân thật.
Lương Nguyên Kính không đáp.
Bỗng dưng nàng phản ứng kịp thời, trừng lớn đôi mắt: “Chàng!”
“Dẫn em ra ngoài ăn sáng nhé, được không?” Lương Nguyên Kính hỏi.
“Ăn cái gì mà ăn!” A Bảo giận tím mặt, “Có phải chàng lại lấy máu hay không?”
“Không có.”
“Em không tin!”
A Bảo tiến lên xoắn ống tay áo bên trái lên, trên đó không có miệng vết thương, ánh mắt Lương Nguyên Kính bình tĩnh nhìn nàng tựa như đang nói: Nhìn đi, đã nói không có mà.
A Bảo cười lạnh một tiếng, lập tức buông cánh tay trái chàng ra, muốn túm lấy cánh tay phải thì sắc mặt chàng biến hoá, giấu nó ra sau lưng nhưng lại không đấu lại A Bảo đang kiên quyết, cuối bị nàng dùng đầu gối đè xu.ống bắt lấy xoắn ống tay áo phải lên.
Miệng vết thương được băng bó rất qua loa, trong lúc giãy giụa còn có máu chảy ra từ vải trắng bên ngoài, nhìn vào vô cùng rợn người.
Ánh mắt A Bảo dại ra, hoàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711853/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.