Lúc Lương Nguyên Kính vẽ tranh là đẹp nhất. Dáng người cao ráo, mặt mày chuyên chú, thi thoảng ngước mắt nhìn người mẫu một cái. Ánh mắt chàng trong veo, điềm tĩnh, không mang chút d.ục vọng nào nhưng lại đủ sức khiến người ta rung động.
Dù lúc còn sống hay biến thành quỷ đã nhìn qua nhiều lần A Bảo vẫn không hề thấy chán ngán.
Nàng chống cằm nghiêm túc ngắm nhìn. Nhanh chóng nhận ra vành tai trắng ngọc của người nào đó hình như từ từ nhuộm lên màu đỏ nhạt, chầm chậm lan xuống dưới cổ áo, còn liên tiếp nhìn lại hướng của nàng.
“Lo vẽ đi, chàng nhìn em làm gì?” A Bảo nói.
Môi mỏng Lương Nguyên Kính mấp máy tựa hồ muốn mở miệng nói chuyện.
A Bảo lập tức ngăn cản: “Đừng nói, người khác nghe thấy sẽ cho rằng chàng bị điên đó.”
“……”
Sắc mặt Lương Nguyên Kính ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
A Bảo cười cười, đứng dậy nói: “Em ra ngoài phơi nắng đây, chàng vẽ tiếp đi.”
Nàng không ở lại chỗ này quấy nhiễu chàng, bằng không sợ đến chạng vạng chàng vẫn chưa vẽ xong.
Quán trà Quách gia gần Biện Hà, tuy không lớn lắm nhưng phong cảnh rất hợp lòng người. A Bảo đi vào hậu viện, bay lên cây du già tìm tư thế thoải mái nằm xuống.
Ánh mặt trời mùa đông thông qua lá xanh cây du chiếu xuống khiến gương mặt nàng càng thêm nhẹ nhàng trong suốt.
Mẹ Quách phơi lá trà dưới tàng cây, đứa con trai tám tuổi đang chơi đùa trong sân. Vương thị bày ghế con ra ngồi nói chuyện phiếm cùng mẹ Quách.
Hai bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711854/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.