“Quách đại nương tử, xin cô đừng làm chuyện này nữa.”
Dưới cây táo, Lương Nguyên Kính dùng lời lẽ nghiêm túc nói với cô nương trước mặt.
Thiền Nương xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu, chỉ dịu dàng cúi đầu, lộ ra đoạn cổ mảnh khảnh trắng mơn, đỏ mặt nghẹn giọng nói: “Xin lỗi anh, Lương công tử, tôi chỉ muốn báo đáp ân tình…”
Lương Nguyên Kính xen ngang: “Cha cô đã cảm tạ tôi rồi, tại hạ không cần cô báo đáp đâu.”
A Bảo ‘chậc’ một tiếng: “Nói gì vậy? Từ từ nói chuyện được không?”
Thiền Nương bị chàng nói năng không lưu tình như vậy, cắn môi muốn oà khóc, mặt vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn, nước mắt lay động đột ngột quỳ gối xuống.
“……” A Bảo hoảng sợ, vội vàng nhảy sang bên cạnh, “Làm sao thế? Đâu cần hành lễ lớn tới vậy?”
Lương Nguyên Kính cũng lắp bắp kinh hãi muốn kéo nàng ấy đứng dậy, chợt thấy vậy không thoả đáng, đành thu tay bắt chước A Bảo tránh sang một bên.
Thiền Nương lê đầu gối lại gần, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy vạt áo của Lương Nguyên Kính, khóc lóc nói: “Lương công tử, cầu xin ngài cứu mạng nô gia với, Thiền Nương không cầu danh phận, chỉ xin kiếp này có cơ hội ở cạnh phụng dưỡng cho công tử…”
“………”
A Bảo hạ tay xuống, không nói gì nhìn lên trời. Đêm đông, cây táo sớm rả rụng hết lá, sao nàng còn cảm giác trên đầu có mảnh xanh ý dạt dào?
“Chẳng phải cô ấy đã đính hôn với người khác rồi sao?” Nàng nói thầm trong lòng, vậy mà Thiền Nương cô nương này còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711856/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.