Về đến nhà, A Bảo đã trở lại thành linh hồn.
Lương Nguyên Kính im lặng không nói gì. Đi vào thư phòng, sắp xếp lại từng bản phác thảo đã tìm.
“Tay được bôi thuốc chưa?” A Bảo hỏi.
Chàng dừng động tác trên tay, lẳng lặng nhìn A Bảo.
A Bảo lảng tránh ánh mắt kia, nói: “Mau đi bôi thuốc đi.”
Lương Nguyên Kính buông bản phác thảo xuống, đứng dậy tìm thuốc bột. Vết cắt trong lòng bàn tay vẫn chảy máu liên tục, hai bên da thịt hơi hở ra ngoài, trông thấy rợn người.
A Bảo nhíu mày: “Sao lại thế này? Máu vẫn còn chảy kìa.”
Bình tĩnh quan sát, miệng vết thương lần này cũng đâu quá lớn, hẳn phải dừng chảy máu lại chứ.
Lương Nguyên Kính không nói chuyện, đổ bột thuốc lên lòng bàn tay, bột phấn trắng hòa lẫn máu đỏ tươi nhoè nhoẹt cả lên.
A Bảo ở một bên nhìn, sâu trong nội tâm bỗng trào ra loạt cảm giác bất lực.
Trước đây nghe có người nói câu, ‘Đánh vào người thân, lòng đau như cắt’. Nàng luôn không thể lý giải nổi, trên đời làm gì có chuyện đồng cảm nào như vậy, gậy đập vào lưng người khác sao bản thân biết đau được chứ?
Nhưng cho đến bây giờ nàng mới biết, hoá ra những lời nói đó rất đúng.
Nhìn vào miệng vết thương của Lương Nguyên Kính khiến tim nàng đau như dao đâm. Bàn tay đẹp đẽ tinh xảo như đồ sứ nhất phẩm mà lại chồng chất vết thương. Lòng bàn tay bị chi chít những vết dao cắt nông sâu mờ nhạt. Trên mu bàn tay phải còn có vết sẹo hình chim yến, gần như hung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711857/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.