Lúc mới biết bản thân là ác quỷ, A Bảo đã chẳng giấu được vẻ hãi hùng.
Nếu không tính đứa nhỏ của Tiết Hành đã chết trong tay nàng thì sơ lược sinh thời nàng chưa làm qua chuyện gì xấu. Sau khi chết cũng được coi là quỷ lành, thứ nhất không doạ người, thứ hai không hại người, nhưng theo Giác Minh nói cũng không phải tính như vậy.
Quy luật đạo trời, trong sáu cõi gồm người, quỷ, thần đều phải an vị không được quấy nhiễu lẫn nhau. Người sau khi chết đi thân xác tiêu hủy, linh hồn lên trời, xuống âm ty nơi chín suối, đến Diêm La Điện thanh toán hết mọi công đức và tội lỗi của mình. Sau đó qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà quên hết chuyện cũ, nhảy vào giếng luân hồi để chuyển thế thành người. Đó là vòng đời của một người phàm.
Nếu giống như A Bảo đây, sau khi chết không xuống địa phủ hoàng tuyền mà hồn vía phiêu bạt chốn trần gian, dần dà sẽ sinh ra tham luyến nấn ná nhân gian này.
D.ục vọ.ng càng tích càng sâu, càng căng càng lớn, lòng tham không được thoả mãn sẽ sinh ra oán khí. Nó chính là thủ phạm hại miệng vết thương Lương Nguyên Kính không được lành lặn.
Ngày nào chưa trừ bỏ oán khí, ngày đó vết thương của chàng không thể lành lại. Cho đến khi tinh khí trên người đều bị A Bảo hút đi sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn đi đời nhà ma. Đây là nguyên nhân chính mà ‘người và quỷ khắc nhau’ như Giác Minh từng nói.
Mặc cho A Bảo không ngờ vào một ngày nào đó nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711858/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.