Phụ nhân đi về hướng nam, dần dần ra khỏi Nam Huân Môn ngoại thành hướng về phía ngoại ô.
Mùa đông thành Đông Kinh luôn xám xịt, dù là sáng sớm nhưng sương mù vẫn chưa tan, bao bọc lấy bóng dáng lẻ loi đơn độc của phụ nhân đó, nhìn mờ mờ rất dễ mất dấu.
A Bảo và Lương Nguyên Kính không dám lại gần bà ấy quá, sợ sẽ bị phát hiện. Cứ thế lo lắng đề phòng đuổi theo cả quãng đường, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng phụ nhân dừng lại bên cạnh con đường nhỏ hẻo lánh ít ai lui tới.
“Bà ta tới chỗ này làm gì chứ?” A Bảo tự độc thoại.
“Đi nữa rồi,” Lương Nguyên Kính nghiêng đầu hỏi nàng, “Cần đi theo không?”
“Cần.”
Hình như phụ nhân chỉ dừng lại để phân biệt phương hướng, tiếp theo, bà ấy chọn đi con đường mòn phía bên phải.
Con đường này còn âm u hẻo lánh hơn ban nãy, cỏ dại mọc lan đầy ven đường, bụi gai dày đặc, sương mù bao vây cánh rừng. Tiếng gió càng nghe càng thê lương, cộng thêm âm khí lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến người ta không rét mà run.
A Bảo dừng lại, nhìn Lương Nguyên Kính, ánh mắt lộ ra nỗi lo lắng.
Cả hai hiện giờ không cần mở miệng cũng có thể hiểu được ý trong mắt đối phương. Lương Nguyên Kính biết nàng lo cho thân thể yếu ớt của chàng không chịu nổi khí lạnh trong rừng, khẽ lắc đầu, bảo bản thân không sao.
Bọn họ tiếp tục theo dõi, chẳng qua dè chừng hơn, còn phải ngừa mấy nhánh cây chỉa chọc trúng, cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711863/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.