27 tháng chạp là ngày thích hợp để tắm rửa, tế lễ, nhập liệm, dời mộ và cởi bỏ tang phục.
A Bảo, Lương Nguyên Kính, Giác Minh hoà thượng và Lý Hùng đi đến ngoại ô phía nam, sau khi tiến hành nghi thức cúng bái đơn giản, Lý Hùng vung xẻng xúc đất, ở một bên là hòa thượng đang chắp tay hành lễ, tụng niệm ⟪Kinh Địa Tạng⟫.
Nấm mồ càng đào càng sâu, càng đi xuống lớp đất càng ẩm ướt, hơn nữa còn nhoè ra màu đỏ thẫm y như máu.
Giác Minh nhìn mà mi tâm nhíu chặt.
Từ lúc vào sâu trong cánh rừng, y đã cảm thấy có gì đó không ổn, tựa như có thứ vô hình nào đó đang ngấm ngầm quấy nhiễu làm y rất đỗi không thoải mái.
Lý Hùng tiếp tục đào, bỗng nhiên ánh mắt xác định, dừng xẻng trên tay, nhảy vào hố chôn, dùng bàn tay lau đi lớp đất mỏng manh, góc quan tài hiện rõ ra trước mắt.
Anh ngẩng đầu nói với mọi người đang chờ ở phía trên: “Tìm được rồi.”
Ba nam nhân cùng nhau hợp sức nâng nó lên, cỗ quan tài cũng không quá nặng, chất liệu làm từ gỗ bách trơn không có lớp nước sơn, những chỗ không dính đất còn lộ ra mặt gỗ trắng bóc.
Cũng chính vì không có lớp sơn bảo quản, mức độ mục nát khá nghiêm trọng, thanh đỡ bên dưới quan tài bị mối mọt ăn rỗng, chỉ cần đụng nhẹ sẽ vỡ tan thành từng mảnh, có thể nhìn ra trước lúc hạ táng có bao nhiêu phần hấp tấp.
Lý Hùng thấy thế, đỏ mắt giậm chân mắng to, ngay cả nhà nghèo vùng nông thôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711864/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.