“Lương Nguyên Kính.”
Giọng của A Bảo như cách ngàn vạn lớp sợi bông truyền đến, xa xôi quá không nghe ra rõ ràng. Chàng mở đôi mắt, thấy gương mặt nàng gần ngay trước mặt, nhè nhẹ hôn lên mắt, hôn lên mũi và hôn lên môi chàng.
“A Bảo?” Chàng hơi hé mắt.
“Là em.”
A Bảo lại hôn môi chàng chun chút, “Có biết đây là đâu không?”
Ánh mắt chàng chậm rãi đảo khắp nhà tù tối tăm, vách tường ẩm mốc, còn có đống rơm rạ dưới thân, chẳng qua không rõ vì sao trên người lại xuất hiện thêm cái chăn bông, khó trách vừa rồi ngủ thấy ấm áp như vậy.
“Trong nhà lao.” Giọng nói chàng nghẹn ngào.
“Ừm, còn chưa quá ngốc.”
Môi A Bảo vẫn cách chàng không quá mấy tấc, hai người hết hôn rồi lại hôn, như con cá bị mắc cạn, chút nước mưa cũng không giảm bớt cơn khát dưới đáy lòng. Lương Nguyên Kính cầm lòng không đậu duỗi tay ra ôm lấy nàng, xong lại đau đến nỉ non.
“Đừng cử động,” A Bảo nói, “Hoà thượng băng bó cho chàng, thoa thuốc, chàng đừng lộn xộn, cần gì cứ nói em biết.”
“Anh muốn ôm em.” Lương Nguyên Kính đỏ mặt nói.
A Bảo cười cười, thận trọng bao quanh eo chàng, tận lực không chạm vào thương tích trên đó, cũng không dám gác đầu lên vai chàng, mà chỉ hơi ngước lên cao chút, gối trên rơm rạ, hôn lỗ tai nóng bỏng của chàng một cái, vành tai cọ lấy tóc mai chàng.
Lương Nguyên Kính vừa mới tỉnh, thậm chí còn có hơi mơ màng, không nhịn được hỏi: “Sao em…”
“Xuỵt.”
Ngón trỏ A Bảo ấn môi chàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711870/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.