“Cô… Cô là người hay quỷ?”
Tiết Hành khiếp sợ nhìn người đang ngồi ghế ăn điểm tâm kia.
“Tại sao mỗi người trong các ngươi nhìn thấy ta, đều phải hỏi câu này thế? Có gì mới mẻ hơn chút không?”
A Bảo buông điểm tâm xuống, phủi vụn bánh rơi trên người, ngước mắt nói: “Để mà nói, ta hẳn là quỷ rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta là người hay quỷ, cô nên biết rõ nhất chứ nhỉ? Dù sao năm đó, là cô thử hơi thở cho ta mà.”
“Phải…”
Tiết Hành mờ mịt: “Lúc ấy cô đã tắt thở…”
“Không hẳn,” A Bảo nói, “Vào trong quan tài còn thừa lại một hơi, là cái đồ quỷ thất đức tuyệt tử tuyệt tôn Phùng Ích Toàn đã khiến ta chết ngạt trong đó.”
“…………”
Tiết Hành trừng to đôi mắt: “Không thể nào!”
A Bảo cẩn thận quan sát thần sắc của nàng ấy, trông không giống giả bộ lắm, nhưng nữ nhân Tiết Hành này luôn am hiểu diễn kịch, nàng ấy tựa như con hát trời sinh, cả đời này mang mặt nạ mà sống. Đừng nói là A Bảo không phân biệt được thật giả, nội tâm nàng hoài nghi ngay cả bản thân Tiết Hành cũng chưa chắc phân biệt nổi.
Rốt cuộc nàng ấy biết hay không, chuyện này A Bảo đã không muốn truy cứu tiếp, không có nghĩa lý gì, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không lợi dụng chuyện này.
“Cô thiếu ta một ân tình nha, Tiết tam nương tử.”
Nàng nhìn chằm chằm Tiết Hành, sâu kín nói.
Tiết Hành không hổ là nữ nhân thông minh nhất cấm đình, rất mau phản ứng lại ngay: “Cô muốn tôi làm gì?”
“Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711869/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.