Hoàng hậu lại mang thai, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào đó. Mộ Dung Viêm dần dần cũng ít tới Nam Thanh cung hơn, cả tháng hầu như đều ở bên Khương Bích Lan.
Hắn là vua, phải giữ vững giang sơn Viêm triều, vốn cũng bận rộn. Tả Thương Lang gần đây hơi kén ăn, lại ngủ nhiều. Tả Vi Vi có chút lo lắng. Tối, khi nàng đổi trang phục dặn dò Vi Vi định xuất cung. Vi Vi giữ lại, nàng chỉ cười: “Em không phải muốn ta đi khám đại phu sao, ngự y chúng ta mời không nổi, ta đành ra ngoài khám.”
Vi Vi hơi lo, bảo nàng đi sớm về sớm, vốn tưởng cung viện lẻ loi lạnh lẽo này không ai để ý đến, nào ngờ buổi tối Tê Phượng cung có thích khách. Khương Hoàng hậu bị thương, trong ngoài cung cảnh giới nghiêm ngặt.
Mặc kệ Vương Nam hỏi han thế nào, Tả Thương Lang nhất quyết không nói mình đã đi đâu. Vương Nam đương nhiên biết không liên quan gì đến chuyện thích khách, nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Mộ Dung Viêm lo cho Khương Bích Lan, thời gian đâu để ý tới nàng, thế là chuyện này cũng không ai tra tới nữa.
Ngày hôm sau. Mộ Dung Viêm đến, sắc mặt vô cùng tồi tệ. Tả Thương Lang sớm đã học được cách đoán biết sắc mặt hắn, ngoan ngoãn đứng sau bóp vai.
“Chủ thượng, thần…”
“Thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường đi Vưu Quốc một chuyến.”
“Vưu Quốc?” Tả Thương Lang mặt biến sắc: “Tại sao?”
“Lan Nhi bị thương, chỉ có Huyết chỉ hoa của Vưu Quốc, mới có thể giúp mẫu tử nàng ấy bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-tuong-quan/366490/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.