Editor: Luna Huang
“Không đi.”
Cố Khuynh Thành thập phần kiên cường khoanh tay, chính là không đi, nhưng ngoài miệng kiên cường, trong lòng đã có điểm không biết ý vị.
Phải biết rằng, tôn thượng đại nhân vẫn là rất kinh khủng, nàng cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này, bị ‘Nghiêm phạt’ đặc biệt một phen, cùng với nói đó là nghiêm phạt, không bằng nói tôn thượng đại nhân nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cái khổ này nàng vẫn không thể kêu oan.
Thật tình là…quá đáng thương!
“Ân?” Mộ Quân Tà nhàn nhạt hừ một tiếng, nhìn không ra tâm tình.
“Hắc hắc, ta đây không phải là tới rồi sao.” Chống lại tròng mắt của hắn, nhìn nhau thập phần bất túc, Cố Khuynh Thành cũng rất nhanh thua trận, bồi cười, đi tới.
Trời xanh a, đại địa a, thu yêu nghiệt này đi!
Nhưng mà, sự thực chứng minh, thời gian Cố Khuynh Thành cầu khẩn, lão thiên gia không phải là đang ngủ chính là xuất môn, căn bản nghe không được tố cầu của Cố Khuynh Thành.
“Nhìn thấy Cung Khanh Nguyệt rồi?” Cố Khuynh Thành đi tới, người liền bị Mộ Quân Tà cuốn vào trong lòng, trên vai trầm xuống, Mộ Quân Tà đem cằm, để ở hõm cổ của nàng, khí tức mạn đà la, nhất thời cuốn tới.
Cố Khuynh Thành bỗng nhiên một trận trắng bệch trước mắt, trong đầu càng một mảnh trắng xóa, cái mùi này lại để cho nàng nhớ lại, cổ mai hương nhàn nhạt trên người Đế Thương Minh, thời điểm đó Đế Thương Minh, chắc là Đế Thương Minh giả đi?
Nghĩ điều này, Cố Khuynh Thành không đầu không đuôi hỏi: “Ngươi biết Đế Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-vat-cuong-the-cuc-pham-that-tieu-thu/63226/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.