Trịnh Mễ Mễ gọi điện thoại cho tôi, nói rằng Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi.
Tôi ngơ ngác thật sự, Tiêu Tùy Quang chỉ có duyên gặp mặt tôi một lần, trò chuyện cũng chẳng nhiều, ông ta gặp tôi để làm gì?
“Hôm đó sư đệ hợp nhãn dượng ấy lắm, dượng muốn mời sư đệ tới nhà dùng cơm, còn muốn sư đệ tham quan bộ sưu tập của dượng ấy nữa.” Trịnh Mễ Mễ nói.
Người Tiêu Tùy Quang muốn gặp thực ra cũng không phải tôi, mà là “bạn trai Trịnh Mễ Mễ”, một khi đã nói dối, sẽ càng phải dùng nhiều lời nói hơn để lấp liếm, xưa nay đều là như vậy.
“Sư đệ giúp sư tỷ đúng lần cuối, lần sau nếu như dượng tỷ còn hỏi về sư đệ nữa, cứ nói sư tỷ đá sư đệ rồi là được.”
Trịnh Mễ Mễ liên tục nói rằng mình biết rồi, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, hẹn thời gian.
“Kính coong.”
Đầu này tôi mới vừa dập điện thoại, bên phía cửa đã có khách hàng đi vào.
“Hoan nghênh…” Tôi thấy đối phương mới mười sáu, mười bảy tuổi, liền ngừng nói ra câu chào, nhắc nhở, “Chỗ chúng tôi không buôn bán với trẻ vị thành niên đâu, cô bé ơi.”
Tôi chỉ tay lên tấm biển đỏ dán trên tường, cô bé có mái tóc đen thẳng để tóc mái sững người, rồi vội vàng xua tay với tôi.
“Không phải không phải, em tới tìm người, không phải đến cầm đồ.”
Cô bé này mặt bé mắt to, mắt mũi trông cực kỳ xinh đẹp đoan chính, vẻ ngoài trăm phần trăm người Hán, chỉ có ngữ điệu nói hơi là lạ, giống như người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908617/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.