Trong lúc Dương Kiệt định tiếp tục lên tiếng thuyết phục, chỉ thấy Xích Trung Nghĩa nghiêm giọng nói: “ Như đã nói, Tiểu Lâm là niềm tự hào, là niềm kiêu hãnh của gia tộc nhà họ Xích, tổ chức lễ tang long trọng là điều hiển nhiên, tuy nhà họ Xích lúc này đang rơi vào tình thế khó khăn, nhưng nếu như ngay cả tang lễ của một hậu bối còn phải nhờ vả vào một người ngoài như Lâm huynh đệ, thiên hạ sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn nhà họ Xích của lão phu đây?? Lâm huynh đệ đã cất công mang thi thể của tiểu Lâm quay trở về gia tộc chúng tôi, đã là quý lắm rồi, sao có thể tiếp tục làm phiền tới Lâm huynh đệ nữa chứ??”
Thì ra đối phương muốn giữ thể diện của gia tộc mình đây mà.
Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Sợ chỉ sợ đối phương nhất quyết không cho phép tổ chức lễ tang, chỉ cần đồng ý, ai là người đứng ra chủ trì tổ chức thì đã sao nào. Cùng lắm mình đền bù lại cho nhà họ Xích bằng thứ khác mà thôi.
Xích Trung Nghĩa tất nhiên là có tính toán riêng của mình. Chi phí tổ chức tang lễ cho dù long trọng cỡ nào đi nữa, thì tiêu tốn được bao nhiêu chứ??? Nếu như để Dương Kiệt móc tiền túi ra, vô hình chung sẽ giúp anh ta giảm bớt cảm giác tội lỗi áy nấy đối với nhà họ Xích, một tên cáo già dày dạn kinh nghiệm luôn coi trọng lợi ích như ông ta tất nhiên là không bao giờ để chuyện đó xảy ra rồi.
Dương Kiệt càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-lu-dai-nao-di-gioi/979198/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.