“ Gia chủ (Gia chủ)~~~~!!”
Không để Dương Kiệt chờ đợi quá lâu, Xích Hạo Nghiên đã dẫn tới một người đàn ông trung niên và một thiếu phụ khá xinh đẹp, cả hai nhanh chóng bước tới trước mặt Xích Trung Nghĩa chấp tay thi lễ.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông trung niên tựa như Xích Tiểu Lâm sau khi có tuổi, Dương Kiệt lập tức hiểu ra rằng, chính là ông già của Tiểu Lâm.
Còn vị thiếu phụ, không cần phải hỏi, tất nhiên là vợ của ông ta, mẹ ruột của Xích Tiểu Lâm rồi.
Trong lúc Dương Kiệt đang liếc nhìn hai người quan sát đánh giá, hai người cũng tỏ ra “tò mò” liếc nhìn anh ta.
“ Lâm huynh đệ, đây là thân nhân của Tiểu Lâm, huynh đệ có chuyện gì muốn nói có thể nói ra được rồi đấy.” Xích Trung Nghĩa đưa tay chỉ thẳng về phía hai người, vừa nói.
Hít sâu một hơi vào người, trước sau gì cũng phải đối diện, tới nước này thì không còn đường lui nữa. Nhưng thay vì dùng lời nói, Dương Kiệt trực tiếp từ trong Càn Khôn tháp của mình tế ra một cỗ quan tài trong suốt được đúc bằng pha lê cao cấp.
Cỗ quan tài pha lê này có tác dụng bảo toàn xác người không bị phân rã trong một thời gian dài, tuy xác của Xích Tiểu Lâm bỏ vào Càn Khôn Tháp sẽ không lo sợ việc bị phân rã, nhưng Dương Kiệt vẫn cảm thấy không đủ và vô cùng cẩn thận trong việc bảo quản thi thể của người anh em của mình, anh ta đã tốn số tiền không nhỏ để mua được từ Vạn Bảo Các.
Nhưng cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-lu-dai-nao-di-gioi/979200/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.