“Tại sao ngươi không nói, là do ngươi điêu ngoa nên mới khiến cho vị tân hôn phu chán ghét đến cực điểm?”
Thuộc Phong nheo lại tuấn mâu, không chút lưu tình hạ thấp nàng.
Hơn nữa, quả thật đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hữu Nhàn hai chân bỗng nhiên lạnh lẽo , giống như sắp không duy trì được sức nặng của thân thể , ngoài miệng lầm bầm lặp lại:
“Chàng chán ghét ta đến cực điểm? Cho nên, ngay cả gặp mặt cũng không muốn?”
Thuộc Phong khinh miệt liếc nàng một cái.
“Không sai!”
“Chàng thật không muốn sống chung cùng ta sao?”
Thân mình Hữu Nhàn bắt đầu không tự chủ run lên, nắm chặt tay, các đốt ngón tay có chỗ trở nên trắng bệch.
Nàng không thể tin được, hắn không những không thương mình dù chỉ một chút, mà ngược lại còn hận thấu xương!
Nhưng nàng phản đối hắn làm chuyện xấu, hơn nữa, nàng sở dĩ biến thành dã man cường hãn nữ nhân, cũng là hoàn toàn chiếu theo ý tứ của hắn mà làm nha!
“Ngươi vẫn tự giải quyết cho tốt đi! Chuyện ngày hôm nay niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, coi như xong. Nếu ngày sau ngươi an phận thủ thường, chúng ta còn có thể bình an vô sự cùng sống dưới một mái nhà.”
Hắn dừng một chút, phản dò xét lên liệt mâu, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng.
“Nếu ngươi không biết chừng mực, đừng trách ta không cho quận chúa ngươi mặt mũi!”
Lỗ mãng nói xong, hắn liền nhanh bước ra Tĩnh Hân Uyển.
Phía sau hắn là con người nhỏ bé dường như sắp quên hô hấp, bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1121309/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.