Phi Trần – Phiên Ngoại 1
Ta cảm thấy hơi lạnh, mọi thứ trên thế gian đều trở nên mơ hồ, duy chỉ có khuôn mặt của nàng lại luôn rất rõ ràng, dường như sau khi đã trải qua một hồi trăng trong nước, chỉ có nàng là thứ chân thật duy nhất mà thôi.
"Uẩn Phong... Uẩn Phong..." Nàng cúi đầu, nước mắt nóng ấm rơi lên mặt ta, nước mắt chỉ thuộc về ta.
"Huynh sẽ không chết đâu, ta cũng sẽ không để cho huynh chết..."
"Huynh chỉ cần hảo hảo ngủ một giấc, khi tỉnh dậy... chúng ta sẽ gặp lại nhau, sau đó... sau đó chúng ta có thể làm những việc chúng ta muốn, không có giang hồ, cũng không có Bái Huyết Giáo... Chúng ta sẽ đến Tây Vực xem bão cát... lên đỉnh Tuyết Sơn ngắm mặt trời mọc..."
Nàng vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng đối với ta, điều hạnh phúc nhất chính là khi được nằm trong lòng nàng như bây giờ.
Ta nở nụ cười, không biết nàng có nhìn ra sự nuối tiếc trong nụ cười của ta không, chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều khoảnh khắc sâu đậm, nhưng đó không phải tình yêu.
Nếu có thể, ta nguyện không tỉnh lại.
Bởi giờ khắc này, ta có thể tự lừa dối mình rằng người nàng yêu là ta.
Thân thể ta dần chìm vào trong băng quan, nội lực của nàng chậm rãi rót vào, làm ta không cảm thấy hàn ý, chìm vào giấc ngủ sâu.
Thời gian cứ thế từng chút qua đi, một năm... hai năm... hay có lẽ mười năm, hai mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-tran/71717/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.