Trần Phiêu Phiêu muốn hôn Đào Tẩm đến chết đi sống lại.
Sự yếu đuối ẩn giấu dưới đáy biển sâu giống như viên ngọc quý không nhìn thấy ánh mặt trời, khiến người ta muốn nhẹ nhàng lau sạch, cẩn thận cất vào lòng.
Nhưng đây là sân bay đông đúc. Trần Phiêu Phiêu chợt nhận ra, tình cảm cũng giống như một chiếc lò xo, mình yếu đuối thì nó mạnh mẽ. Cô dùng sức mạnh lớn hơn cả việc kìm nén nỗi buồn để đè nén chiếc lò xo này, lao vào vòng tay Đào Tẩm.
Vùi mình vào mùi hương tuyết tùng, thơm tho và mềm mại.
"Em sẽ nhớ chị một trăm lần mỗi ngày." Trần Phiêu Phiêu đáp.
Đào Tẩm đưa tay vuốt ve gáy em: "Một trăm lẻ một."
"Một trăm lẻ hai."
"Một trăm lẻ ba."
...
Hai sinh viên đại học hàng đầu cả nước, đang chơi trò chơi so sánh mà ngay cả học sinh tiểu học cũng chẳng thèm.
"Vô cực." Trần Phiêu Phiêu tung đòn quyết định.
Cả hai im lặng, cuối cùng cùng nhau cười, lồng ngực rung động áp vào nhau.
"Đi đi." Đào Tẩm hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy em.
Rồi Đào Tẩm tiễn Trần Phiêu Phiêu vào khu vực kiểm tra an ninh, nhìn em cởi đôi giày đi tuyết mà mình đã mua, nhấc chúng ra khỏi băng chuyền, đi vào, vẫy tay chào tạm biệt trước khi quay lưng đi về phía cổng lên máy bay.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Trần Phiêu Phiêu dừng bước, quay lại, nhìn qua cánh cửa kiểm tra an ninh về phía bóng lưng Đào Tẩm đang khuất dần.
Cho đến khi không còn nhìn thấy.
Cô cúi đầu gửi tin nhắn cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965136/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.