Đây là lần 102 Trần Phiêu Phiêu mơ thấy Đào Tẩm.
Trong mơ, Đào Tẩm ngoài hai mươi, khoác áo dạ đứng đón cô ở sân bay Thủ đô. Cô đẩy vali chạy đến, hai người ôm chầm lấy nhau, nụ cười của Đào Tẩm như sống động hẳn lên sau cái ôm mạnh mẽ của cô.
Họ tay trong tay đi đến khu vực xếp hàng taxi, Bắc Thành về đêm lạnh lẽo, xa cách.
Đào Tẩm xinh đẹp thì thầm với cô, hơi thở mùa đông phả ra từng làn khói trắng.
Giấc mơ kết thúc tại đây.
Tiếng bánh xe lăn trên đường ray vang lên bên tai, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đại Nguyên ở Bắc Thành, đây là sân bay mới được xây dựng và đưa vào sử dụng trong những năm gần đây, có quy mô lớn gấp đôi hai sân bay Thủ đô trước đó. Trần Phiêu Phiêu tháo bịt mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ nhớ lại năm đó mình kéo vali, từ Tân Đô đến sân bay Thủ đô.
Ký túc xá trường học thời đó còn chưa có điều hòa, bên tai luôn là tiếng quạt vo ve.
Cứ như thể nó sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô cũng không biết mình đã chịu đựng bốn mùa hè kia kiểu gì.
"Phiêu Phiêu, đeo kính râm này vào, đưa túi của em cho chị." Lý Du bên cạnh đưa cho cô một chiếc túi Morila mới.
Bên trong không có gì, miệng túi được mở sẵn, trông như được sử dụng rất quen.
"Có hai tuýp kem chống nắng." Lý Du nói. Cầm lên thử xem có nặng không.
Lý Du là trợ lý của cô. Trước đây công ty sắp xếp cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965137/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.