Trần Phiêu Phiêu nghe đi nghe lại "As the world caves in" suốt cả tối.
Đêm ở vùng sông nước lạnh lẽo hơn cả dòng nước, Trần Phiêu Phiêu khoác áo ngủ, tựa người trên ban công, giai điệu cô độc như từ hang động sâu thẳm vọng ra từ chiếc loa bluetooth.
Cô chợt hiểu vì sao nhiều nghệ sĩ gạo cội lại chọn rời xa phồn hoa đô thị, tìm về chốn bình yên như Tây Lâu. Ở Tây Lâu, người ta có thể ngắm nhìn trăng sáng trọn vẹn, còn cô, mỗi lần bước xuống máy bay, chui vào xe hơi ngước nhìn lên trời, chỉ thấy vầng trăng mờ ảo, tựa chiếc bánh ăn dở.
Trăng ở Tây Lâu thật gần, như thể nằm gọn trong hồ nước giữa sân, như viên mứt ngọt ngào thả vào ly nước mát lạnh.
Mặt hồ gợn sóng, một bóng người xuất hiện, Đào Tẩm bước ra, cúi đầu trả lời tin nhắn.
Nâng mắt lên, nhìn thấy Trần Phiêu Phiêu.
"Chưa ngủ à?" Giọng hơi khàn.
"Chưa." Trần Phiêu Phiêu cũng vậy.
Cô nghĩ Đào Tẩm sẽ hỏi "Không ngủ được sao?", nhưng Đào Tẩm chỉ "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại. Đồ ăn được giao đến, Đào Tẩm lịch sự nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi trở về phòng.
Đào Tẩm đối với cô, trước mặt mọi người thì công việc là công việc, khi chỉ có hai người thì thậm chí không nói một lời thừa.
Có lẽ chị thực sự buông bỏ.
Trần Phiêu Phiêu đóng cửa ban công, ngồi xuống sô pha xem kịch bản, nhắn tin cho Arick, hỏi xem có tài liệu tham khảo về tiểu sử nhân vật trong kịch không. Cô cũng muốn viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965144/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.