Vừa ra khỏi phòng họp, Đào Tẩm đột nhiên nói: "Thôi đừng đến Thạch Khí, chỗ đó đông người."
Trần Phiêu Phiêu là nghệ sĩ, việc tụ tập hàng ngày không giống họ.
"OK," Arick hiểu ngay, lấy điện thoại ra, "Vậy để tôi tìm chỗ khác."
Đào Tẩm nói: "Đến Le Pavi đi, cậu đặt chỗ, phải đặt trước 1 tiếng, tôi tranh thủ về tắm rửa."
"Đắt lắm," Arick cười toe toét, "Vậy thì dùng ngân sách."
Đào Tẩm cười: "Dùng ngân sách của tôi, được không?" Lười nhìn biểu cảm nịnh nọt của Arick, Đào Tẩm rủ A Phi cùng về ký túc xá.
Trần Phiêu Phiêu nhìn theo bóng lưng Đào Tẩm, lòng như có đàn cá nhỏ bơi qua.
Cá voi trưởng thành, trở nên lạnh lùng, xa cách, khó nắm bắt hơn, nhưng phải thừa nhận, cũng quyến rũ hơn.
Năm năm trước, Đào Tẩm là mặt trời rực rỡ của thế gian, năm năm sau, chị như mặt trời ẩn sau mây, vẫn ấm áp, dịu dàng nhưng lại xa xôi, cao vời vợi.
Trợ lý kiểm tra hướng dẫn trên WeChat, cùng họ tìm đến căn phòng dành cho Trần Phiêu Phiêu. Gọi là phòng nhưng thực chất là cả căn homestay được thiết kế tinh tế, với những cột kèo chạm trổ cổ kính, sân nhỏ hai tầng bao quanh giếng trời vuông vức. Lúc này, ánh hoàng hôn đang vẽ lên hoa cỏ, chỗ sáng chỗ tối, chiếc xích đu trong sân nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Phòng của Trần Phiêu Phiêu ở trên tầng hai, là căn phòng tốt nhất, có một phòng khách rộng rãi, phòng ngủ lớn nằm khuất bên trong. Những chiếc vali đã được đặt ngay ngắn trên giá, trợ lý lấy đồ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965142/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.