Rời khỏi kinh đô không lâu, khi đến trước cổng thành tôi nhìn thấy cáo thị minh oan cho mình.
Trên đó thông báo rõ ràng tôi bị kẻ gian hãm hại, nay triều đình rửa sạch mối oan tình sâu nặng cho tôi.
Sau khi hả hê đứng bên thưởng lãm tấm bảng thông báo, tôi cùng đám Âu Dương Thiếu Nhân rời đi.
Tiếp theo đó, chuyện đau đầu nhức óc lại ập đến.
Chúng tôi nên trở về sơn trang Âu Dương, hay là tiếp tục đi ngao du sơn thủy? Đây là vấn đề rất đáng phải suy nghĩ.
Tôi cứ băn khoăn mãi, khi còn mải cân nhắc đâu mới là con đường tốt nhất, tôi bỗng nhiên gặp lại Giang Thần cách biệt đã lâu.
Hôm đó, khi đang ngồi ăn cùng mấy tên tiểu tử ở quán rượu, bỗng đâu lại thấy Giang Thần chạy tới, cứ như con châu chấu nhỏ hào hứng đạp càng, tung tăng tung tẩy, câu đầu tiên cậu ta nói là: “Thượng Quan Tình, tôi nhớ cô chết mất”.
Trái tim chợt thấy băng giá. Tên nhóc này bị sao vậy hả, lại còn nhớ mình muốn chết nữa chứ.
Tách hai tay đang đan chặt ra, tôi hỏi: “Sao thế, tiểu Thần, nhìn cậu hoang mang hoảng hốt như thế, lẽ nào lại bị Vương gia đoạn tụ[1] nào truy sát hả?”.
[1] Đoạn tụ: chỉ những người đồng tính, có xu hướng tình dục đồng giới.
Phía sau Giang Thần, một khuôn mặt núi băng đột nhiên xuất hiện, ồn ào chêm lời: “Xin lỗi, nàng nói Vương gia đoạn tụ, lẽ nào là ta?”.
Tôi cười cười, ngoái đầu về phía Âu Dương Huyền nói: “Ây da, Âu Dương Huyền, huynh còn có huynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-du-giang-ho/1798155/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.