Ngày đầu của hành trình, chúng tôi đã đi tới đồi Vô Vân. Ở đó mây mù thường tích tụ dày đặc. Điều kỳ lạ là nơi đây chẳng có ngày nắng vàng rực rỡ cũng chẳng có ngày mưa rơi xối xả, không khí mang hương vị mây mù đè nén, chầm chậm phiêu bồng.
Nhân sĩ giang hồ qua lại đều không thích dừng chân tại đây, cảm giác ảo não đến kỳ lạ, nhưng tôi lại đặc biệt thích cái nơi chết tiệt này.
Tại sao ư? Đơn giản thôi, vì những nơi quái dị thích hợp nhất để làm chuyện giết người kỳ quái.
Tôi đương nhiên không phải biến thái, chỉ là vào những thời điểm bất thường, tôi cần phải lựa chọn những thủ đoạn đặc biệt.
Tôi không biết việc mình đang làm là đúng hay sai nữa.
Suy cho cùng, âm mưu của tôi cũng liên quan đến một thứ rất quan trọng, đó là… mạng người.
Tôi không thể bỏ mặc sự sống chết của các huynh đệ Âu Dương, cho nên chỉ có thể tìm một người vô tội để thay thế.
Biết bao đêm dài tôi suy nghĩ, mình phải làm thế này, chẳng phải sẽ giống với Triều Lưu sao? Chẳng phải tay tôi cũng nhuốm đầy máu sao?
Nếu là ở thời hiện đại, tất cả những việc tôi làm, ngay cả xử bắn hàng vạn lần cũng không đủ để đền tội.
Khi vấn đề này cứ quanh quẩn dằn vặt trong suy nghĩ, từ chỗ Mạch Thiếu Nam tôi đã nghe được một bí mật động trời.
Kinh thành có biến.
Người trong cái bang của huynh ấy đến báo tin.
Dạo gần đây bầu không khí ở kinh thành trở nên vô cùng căng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-du-giang-ho/1798181/quyen-3-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.