Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát rồi nói: “Trẫm muốn gặp hắn.”
Thượng Quan Uyển Nhi giật mình, Quang Tạng vội nói: “Bệ hạ, điều này e rằng không thích hợp. Người và quỷ khác biệt, âm dương cách trở. Người sống mà gặp âm hồn sẽ hao tổn dương khí của bệ hạ...”
Võ Tắc Thiên nhấp một ngụm trà rồi nói: “Nếu có thể hiểu rõ vương đạo mà trẫm phải đi, dù tổn thọ mười năm, trẫm cũng nguyện ý.”
Bạch Cơ lúng túng đáp: “Bệ hạ, cho dù ngài sẵn lòng giảm thọ để gặp, vị bệ hạ kia cũng chưa chắc muốn gặp ngài...”
Võ Tắc Thiên nói: “Ngươi nhất định có cách, phải không?”
Bạch Cơ đáp: “Tâm tư và tính khí của vị bệ hạ đó không giống người thường, ta thật sự không có cách...”
Võ Tắc Thiên cười nói: “Nếu việc thành, bất cứ phần thưởng nào cũng được.”
Bạch Cơ ban đầu định từ chối, nhưng nghe đến phần thưởng lập tức đổi ý: “Ta sẽ cố gắng thử. Nhưng ta chỉ có thể giúp ngài gặp được hắn, còn việc ngài có tìm được vương đạo hay không, ta không dám đảm bảo.”
Võ Tắc Thiên nói: “Tháng sau trẫm sẽ đi Lạc Dương, rất lâu mới về Trường An. Trẫm hy vọng có thể gặp hắn trong vài ngày tới.”
Bạch Cơ đáp: “Được. Tối nay ta sẽ đến núi Ly.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Bạch Cơ, Võ Tắc Thiên cáo từ. Nguyên Diệu kính cẩn tiễn nữ đế và đoàn người của bà ra khỏi tử lộ, cho đến khi xe ngựa của họ đi xa dần khỏi chợ Tây mới quay lại Phiêu Miểu Các.
Khi Nguyên Diệu trở vào Phiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-5-quyen-nhien-te/1632829/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.