Sáu mươi năm trước, Trường An.
Một buổi chiều hè, trong biệt phủ của một vương hầu.
Một cậu bé sau khi ăn trưa xong, đang nằm trên chiếc giường La Hán chạm trổ hoa văn trong nhà để chơi.
Từ bốn khung cửa sổ mở rộng, có thể nhìn thấy giàn hoa tường vi ở sân sau xanh tươi dưới ánh nắng gắt, và một cây lựu nở hoa rực rỡ như lửa.
Cậu bé chơi mệt rồi bèn kéo một tấm thảm lông mỏng, đắp lên người để ngủ trưa.
Đột nhiên, bầu trời u ám, mây đen kéo đến dày đặc, ban ngày chợt biến thành đêm tối, phía chân trời vang lên những tiếng sấm chớp reng tai nhức óc.
“Rầm rầm rầm...”
Chỉ trong chốc lát, buổi chiều hè tươi sáng đã trở nên tối tăm như đêm, sấm chớp lóe lên liên hồi.
cậu bé đang ngạc nhiên.
Ngay lúc này, một con vật nhỏ lông xù đột ngột lao từ bên ngoài vào phòng, “Vút...” một cái nhảy lên giường La Hán, chui thẳng vào lòng cậu bé.
Con vật nhỏ co ro trong lòng cậu bé, run rẩy dưới lớp thảm, đôi chân nhỏ của nó nắm chặt lấy quần áo của cậu bé.
cậu bé thấy thương xót, nghĩ rằng có lẽ con vật sợ sấm chớp bèn ôm nó vào lòng, cùng trốn dưới tấm thảm.
Con vật nhỏ hơn cả mèo, lông có màu lốm đốm, toàn thân bẩn thỉu, lông ướt dính thành từng cụm, không rõ là loài gì.
Con vật nhỏ trốn trong lòng cậu bé làm bẩn cả người cậu.
Nhưng cậu bé vẫn để nó ở trong lòng, không vì nó bẩn thỉu mà đẩy ra.
Chẳng mấy chốc, bầu trời lại sáng lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-7-quyen-than-do/2502713/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.