Sau khi cần thận đặt người ở trong lòng ngục xuống giường, liền nâng tay kéo cà vạt, lông mày nhăn lại, sắc mặt khó xử.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì uống rượu, đêm đó Giản Ninh ngủ vô cùng yên ổn, trở mình một cái, chợt ngửi thấy mũi hoa lan quen thuộc.
Giản Ninh giật mình, nhanh chóng mở mắt ra, sau khi nhìn rõ đồ đạc ở trong phòng, bàn tay buông thống ở dưới lớp chắn bông mỏng liền khẽ nắm chặt lại.
Đây không phải là phòng của cô!
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng uổng rượu ở ghế lộ hôm qua, cô có bình tĩnh lại, những lại nghe thấy tiếng tí tích của vòi hoa sen từ trong phòng tắm vọng ra, liền mím môi đứng dậy.
Kết hợp vali và đồ đạc trong phòng, không khó đoán đây là phòng của ai, Giản Ninh hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài cửa sổ.
Các dãy phòng tổng thống của khách sạn đều được thiết kế với cửa kính sát đất nên tầm nhìn và ánh sáng ban ngày đều rất tốt.
Giản Ninh ngợ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa phòng tắm được mở ra từ bên trong, cô nghe thấy tiếng động liền nhìn lại, thấy Phó Cần Diễn mặc áo choàng xuất hiện ở cửa phòng tắm.
”Chào buổi sáng.
”
Giản Ninh lên tiếng trước.
Phó Cẩn Diễn nghe thấy tiếng, đầu tiên là dừng lại, sau đó nhanh chóng lau tóc tai, giọng nói trầm thấp đáp lại: "Chào buổi sáng”
“Chuyện tối hôm qua, thật sự cám ơn anh.
”
Giản Ninh nói lời cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng.
Phó Cần Diễn nắm chặt khăn tắm, nhưởng mi nhìn Giản Ninh: "Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pho-thieu-theo-duoi-vo-that-gian-nan/2545728/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.