Edit: An Ju
“Mẹ nó, sao mấy người lại ở đây?!” Chu Phòng Tôn đi qua một con hẻm nhỏ để về nhà, dưới đèn đường vàng nhạt, thấy một đám người đang dựa vào cạnh tường liền cảm thấy hơi khó chịu.
Một người đàn ông ăn mặc hơi chỉnh tề trong đó bước tới nói: “Bọn tao vẫn luôn ở bên “ngựa”* của mày, nó vẫn luôn nói mày sẽ đến cứu nó. Mày thường ngày không phải rất lợi hại sao, nhưng sao giờ lại sợ mất mật, đến tận bây giờ mới đến là sao, hả?! Ha ha ha…” Trong giọng nói tràn ngập đắc ý xen lẫn cười nhạo.
*”ngựa”: hay “mã tử” theo Hán Việt. Trong xã hội phong kiến, người ta thường so phụ nữ ngang hàng với “ngựa”, phản ánh sự xúc phạm và khinh miệt với phụ nữ trong tư tưởng phong kiến. Ngoài ra, từ này còn được sử dụng bởi những kẻ bất hảo để chỉ phụ nữ trong xã hội hiện đại, nhưng thực ra đó là một từ xúc phạm. => Túm cái váy lại từ này tương đương với “con đ*”, “đi*m”, “b*tch”…
“Nghe đây, con nhỏ kia không phải người của tôi, dù anh có động tới thì có liên quan gì tới tôi?!” Trong đôi mắt phân rõ trắng đen của cậu không một tia gợn sóng. “A?!” Lông mày dài mảnh nhếch lên, trong giọng nói hàm chứa sự khoái trá khó phát hiện, “Không phải à? Thế thì không còn vấn đề gì, được rồi, thả người.”
Khoát tay áo, ý bảo thả đứa con gái kia ra. Chu Phòng Tôn nhìn đứa con gái bị kinh sợ chạy thật nhanh vụt qua mình, như là một người đang gấp rút chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phoi-hoc-sinh-du-phong-ky-uy-vien/84949/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.