Nghê San gặp may.
Sau khi chạy mấy trăm mét trên con đường quạnh quẽ của vành đai thành phố, con bé đã gặp một chiếc taxi đi ngang qua.
Tài xế giật nảy mình nhìn bộ dạng con bé.
" Đi mau, đi mau".
Giọng Nghê San run rẩy. Con bé đóng mạnh cửa chiếc xe lại.
" Cô bé...".
Tài xế đang định hỏi một câu, Nghê San đã hét to: " Tôi phải về nhà. Đi mau lên". Hét xong câu đó, con bé kiệt sức, mặc cho tài xế hỏi thế nào đi nữa, cũng không đáp một câu.
Tài xế bất lực, nói: " Dù sao thì cháu cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ".
Nghê San nói địa chỉ.
Xe rời đi.
Nghê San không về nhà, con bé đến cửa hàng của Lý Tuệ. Con bé không có tiền trả tiền xe, bảo tài xế gọi cho Lý Tuệ. Lý Tuệ vội vàng chạy ra, thấy Nghê San hồn xiêu phách lạc. Nghê Sạn chạy lại ôm lấy Lý Tuệ.
" Mẹ, con phải về nhà, con phải về nhà".
Bốn giờ chiều, Nghê Chấn Bình bị Lý Tuệ gọi điện bảo về nhà. Trong điện thoại, Lý Tuệ nói không rõ ràng, Nghê Chấn Bình không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vừa vào nhà, chỉ thấy Lý Tuệ ngồi trên sofa khóc lóc. Nghê Chấn Bình hỏi cả buổi, Lý Tuệ mới thút thít nói rõ sự tình.
" San San không chịu nói, tắm rửa xong liền vào phòng, cũng không cho tôi chạm vào người nó. Ông xem này, ông xem này...".
Bà ta lại khóc rống lên, chạy vào nhà tắm cầm chiếc áo khoác của Nghê San ra. Trên góc áo có vết máu loang lổ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phon-gian/2264211/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.