Sau khi mọi chuyện chấm dứt, trong phòng yên tĩnh lạ thường.
Đèn sáng rực rỡ.
Nghê Giản như vừa trải qua một trận một mất một còn, cơ thể mềm mại nằm co quắp, dinh dính mồ hôi. Cô hơi mở miệng, thở dài một hơi, hô hấp từ từ chậm lại.
Không biết nằm bao lâu, Nghê Giản trở mình, lăn vào trong lòng Lục Phồn, cánh tay trần khoác lên người anh, trượt từ sau lưng anh, lướt qua eo thì ngừng. Chỗ đó rất nóng, cơ bắp rắn chắc to lớn.
Nghê Giản khẽ dừng lại, xúc cảm vô cùng tốt.
Cô đang định nhéo một cái, tay đã bị Lục Phồn bắt được. Hơi thở của anh không ổn định, nơi nào đó lại có phản ứng. Nghê Giản cảm nhận thấy, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mỉm cười.
Mắt Lục Phồn hơi tối đi, thấp giọng nói: " Đừng làm rộn".
" Được". Tâm trạng của Nghê Giản đang tốt, hiếm khi nghe lời lấy một lần.
Lục Phồn nắm tay cô không buông, chậm rãi mân mê lòng bàn tay. Tay của anh quá nóng, Nghê Giản không thoải mái, nói:
" Em không động nữa, sao anh còn chưa buông ra".
Lục Phồn không nhúc nhích. Nghê Giản hơi dùng lực, rút tay về. Lục Phồn há miệng, không nói gì, nhắm mắt lại.
Mười một giờ, Nghê Giản rời giường tắm rửa. Lúc từ phòng tắm đi ra, vẫn thấy Lục Phồn ở đó, cô hơi ngạc nhiên:
" Sao anh còn chưa đi?".
Lục Phồn nhìn cô một lúc, đứng dậy mặc quần, nhặt chiếc áo sơ mi trên nền đất đi ra ngoài.
Đi tới cửa, anh bị Nghê Giản gọi lại.
Nghê Giản ném chùm chìa khóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phon-gian/2264225/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.