Ánh mặt trời xán lạn.
Xe hơi phi nhanh từng hàng trên phố, hàng cây trên đường nhìn từ cửa kính xe cứ vụt qua như bay.
“Tiểu Châu, chạy nhanh lên. Có biết lão đại đang đợi không?” Hạ Vũ Thụy trầm thanh nói.
“Vâng vâng, ta sẽ nhanh.”
“Dừng xe!”
Đột nhiên từ chỗ ngồi phía sau truyền tới một tiếng quát lạnh, Tiểu Châu sợ đến run run, dưới chân ý thức mà hãm phanh đột ngột, chiếc xe phát ra âm thanh ma sát chói tai, kít một tiếng, kinh hiểm vạn phần mà thắng tại trung ương mã lộ.
Bát bát ——
“Vương bát đản! Không muốn sống?”
“Cán (tiếng chửi)! Muốn sớm đi đầu thai a?”
Loa thanh sát khí đằng đằng từ bốn phía cùng lúc vang lên tiếng chửi ——
“Tiểu Châu chết tiệt! Ngươi muốn hại chết chúng ta a?” Hạ Vũ Thụy kinh hồn chưa bình tĩnh, giận dữ mà đánh Tiểu Châu một cái bốp dữ dội!
“Ô… Oan uổng a, Đường chủ, là… Là Hoắc thiếu gia bảo ta dừng xe, lời của Hoắc thiếu gia tiểu nhân nào dám không nghe a.”
“Hoắc thiếu gia, xin hỏi ngươi tại sao bắt chúng ta dừng xe ở giữa mã lộ, vốn là dụng ý gì?” Hạ Vũ Thụy phải cường áp lửa giận vạn trượng trong lòng, mới có thể không mở miệng chửi mắng.
Hừ, gia hỏa chết tiệt này, muốn chết cũng không cần kéo ta đi lót đường chứ, bổn thiếu gia còn phải cùng cha yêu dấu của ta sống một trăm năm đây.
“Cái công viên.”
Hạ Vũ Thụy thuận theo phương hướng ngón tay của Hoắc Phi nhìn lại, “Xem, cái công viên như thế nào?”
“Bãi cỏ rất đẹp.”
“Phải, bãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-ai/278961/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.