Ngày hôm sau, tôi đổi sang một bộ đồ đàng hoàng lịch sự một chút, quần tây đen, áo sơ mi trắng...
Nhìn sao cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Tiết tự học buổi sáng cho học sinh luyện nghe. Phương pháp rất đơn giản, chọn một đoạn, cho học sinh nghe, nghe xong lặp lại nội dung nghe được.
Liên tục bật đi bật lại ba lần, vẫn không ai nghe hiểu được. Tắt máy ghi âm, đứng ở trên bục giảng cười với cả lớp.
Quả nhiên, phía dưới bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau.
"Cả lớp thấy đoạn này nghe khó quá à?"
"Dạ khó!" Trăm miệng một lời.
"Đoạn hội thoại này là lấy y chang từ bài học trong sách của các bạn. Nói cách khác, các bạn đã học qua rồi!" Có chút thất vọng, còn có chút bất đắc dĩ.
Đám học trò im lặng. Tôi biết tình trạng lớp này là yếu, nhưng không ngờ được lại yếu đến vậy.
"Nói cách khác, nội dung đã học qua rồi, mà các bạn lại không hề cảm thấy quen thuộc, vậy thì đừng nói gì tới việc nắm giữ!"
Câm như hến.
"Cả lớp cảm thấy bình thường bài tập nhiều quá à?" Tôi cười đi xuống bục giảng.
Cả đám mi nhìn ta ta nhìn mi, không ai mở miệng.
"Sao rồi? Bài tập nhiều hay ít cũng không biết?"
"Dạ nhiều!" Một tiếng trả lời chắc chắn.
"Được!" Tôi lại đi tới trên bục giảng, "Bắt đầu từ bây giờ, môn tiếng Anh không cho bài tập nữa, tất cả bài tập, đều giải quyết trên lớp. Như vậy, có thể giúp các bạn cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240811/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.