Đương nhiên là tôi hiểu được, tuy Vương tỷ tự thuật có vẻ đơn giản nhưng bên trong xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Người sống trên đời gặp phải rất nhiều khó khăn và đau khổ, tình cảm hẳn là một cửa ải hội đủ mọi thứ cảm xúc hỗn tạp khó vượt qua.
"Không cố níu kéo một chút sao?" Không biết tôi nói những lời này có đủ chuẩn mực hay không? Chuyện tình cảm, tôi vẫn luôn nghĩ mọi việc theo một hướng đơn giản. Tôi luôn cảm thấy, hai người yêu nhau sẽ không chia tay nhau. Cho dù có, không phải bởi vì không còn yêu, mà là có lý do bất đắc dĩ nào đó.
"Vô ích. Con đường này, không phải ai cũng có thể đi đến tận cùng. Phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Cô ấy lựa chọn ở bên một người đàn ông, vậy tôi cũng không còn gì để nói. Bại bởi đàn ông, tôi nhận!" Vương tỷ uống một ngụm trà cầm trên tay.
"Còn em? Xem ra, em hẳn là hạnh phúc hơn tôi!" Vương tỷ nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong u buồn, vẻ mặt nhiều chuyện nhìn tôi.
"Người em yêu còn chưa nói yêu em, nhưng em nghĩ, sẽ nhanh thôi!" Tôi cười nói. Đúng vậy, tôi biết, Cẩn là yêu tôi. Cái chúng tôi thiếu, chính là một lời bày tỏ "Tôi yêu em". Tôi yêu nàng. Hơn nữa tôi biết, nàng cũng yêu tôi. So sánh rõ ràng, thật sự cảm thấy được chính mình thật hạnh phúc.
"Lúc em gọi điện khi nãy, vẻ mặt không hề giống bình thường. Về sau nếu có người ngoài ở đó thì nhớ tém
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240810/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.