Thượng Đảo, một cà phê, một bình trà, hai người.
Bình thường nơi này cũng rất ít khách. Bây giờ đang là thời gian làm việc, người lại càng thêm ít ỏi.
Trương Trác thích uống cà phê, là Charcoal Mocha. Tôi không khỏi bội phục, Charcoal là một loại khá đắng, tương đối khó uống.
"Em là người Trung Quốc thứ hai uống cà phê không thêm đường sữa mà tôi biết!" Tôi cười nói. "Có điều em lợi hại hơn, là Charcoal, món người kia uống là Brazil!"
Người kia, là Cẩn, luôn thích uống cà phê Brazil, nàng không thích thêm đường hay sữa. Nàng từng đút tôi uống thử một chút cà phê trong ly của nàng, rất đắng, đắng đến cả đời khó quên.
Cà phê đắng tựa như cuộc sống, sau vị đắng là hương thơm thuần tuý đọng lại nơi miệng. Tôi cho rằng nếm được cà phê là hiểu được cuộc sống. Mà hiện tại đứa nhỏ đang ngồi đối diện tôi, là thật sự thấu hiểu được cuộc sống, hay vẫn còn đang lạc mất phương hướng trong cuộc sống này...
Thiết Quan Âm trong tay mang hương vị thật nhạt, vừa uống liền biết là do nguyên liệu rẻ tiền. Trong khái niệm của tôi, trà cũng giống nước, có nước tất có trà, uống trà như uống nước, giống nhau ấm lạnh tự biết...
"Uống chay như thế rất đắng, em nên thử món cà phê hoàng gia một lần!" Tôi cười với Trương Trác.
"Cà phê Hoàng gia? Tên này nghe có vẻ chất lượng!"
"Cà phê Hoàng gia, là chọn loại cà phê tốt nhất, khi đốt cho vào một viên đường, sau đó thêm vào bạch lan,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240813/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.