Vì sắp tới giờ ngủ còn phải lo soạn bài cho sáng hôm sau, tôi chưa trả lời tin nhắn của Vương tỷ. Dù sao đi làm sẽ gặp được, có gì thì gặp mặt nói vẫn tốt hơn.
Tôi là một người lười biếng, không thích nhắn tin. Nếu thật sự gấp liền gọi điện thoại. Huống chi, hộp thư tin nhắn luôn đầy. Toàn là tin của Cẩn, luyến tiếc không muốn xóa... Xem ra, tôi cũng là một kẻ cực kì trọng sắc khinh bạn...
Giữa trưa hôm sau, Vương tỷ gọi điện thoại tới, hẹn tôi tới quán cà phê gần trường tâm sự. Thật sự quỷ dị, mọi người nói xem, hai đứa T đi đâu tán gẫu không đi, lại chui vào quán cà phê, người ta đều là đôi lứa cặp kè, còn hai đứa mình thì tính sao? Haiz... tụi tôi là trong sạch nha...
Đứng giảng bài cho tới trưa, đến trưa đương nhiên là hai chân rụng rời bụng đói kêu vang. Miếng thịt bò chết tiệt không một chút hương vị, cắn ở miệng có một loại ảo giác mình đang ăn một miếng thịt bò giả...
"Minh tử, cô ấy sắp trở lại. Em nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Vẻ mặt Vương tỷ rối rắm không biết làm sao.
"Đợi một chút... Chị đại à, chuyện của hai người em cũng không rõ lắm, làm sao em biết được! Chị kể sơ lại mọi chuyện đi!" Hình như lần trước Vương tỷ chỉ kể đại khái chuyện tình cảm của mình cho tôi nghe, hơn nữa còn kể rất mơ hồ.
"Tụi tôi quen nhau năm nhất, tốt nghiệp thì xa nhau, sau chia tay không lâu, cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240816/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.