Một hơi chạy đến sân thể dục, gọi cho Cẩn.
Điện thoại bắt máy rất nhanh. Bên kia ồn ào và đầy tạp âm.
"Chờ một chút, tôi ra ban công." Nghe được Cẩn đang bước ra ngoài.
"Nếu không tiện thì lát nữa em gọi lại." Haiz, phát hiện mình thật ngốc nghếch, mỗi lần có chuyện đều để Cẩn ra trận.
"Không sao, chờ tôi một chút."
Chỉ chốc lát, bên kia đầu dây yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Tức giận?" Câu đầu tiên Cẩn nói, trực tiếp mà dứt khoát, làm tôi rung động.
"Cẩn, em rất thất vọng!" Đứng ở sân thể dục, đá cát dưới chân.
"Bị la hả?" Cẩn cười nói, vừa thân thiết xong đã cười nhạo.
"Dạ, bị la!" Vốn đang một bụng lửa, vì sao nháy mắt liền tan thành mây khói? Thật là kì quái, thế giới thật kì diệu.
"Có tranh luận không?"
"Dạ, một chút!" Tôi cười nói.
"Ừ, giỏi, ngoan quá!" Cẩn ở bên kia cười đắc ý.
Lời này nghe giống như đang dỗ con nít, nhưng hết lần này tới lần khác tôi lại thích nghe những lời này.
"Cẩn... Em..." Muốn nói, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.
Cẩn im lặng một hồi, đơn giản phun ra hai chữ: "Tôi hiểu!"
"Em cảm thấy mình như đang diễn kịch!" Cười bất đắc dĩ. Giống như mình đang phấn khởi chuẩn bị ra ngoài, vừa ra tới cửa liền bị tạt một thau nước lạnh vào mặt.
"Lúc tôi thực tập cũng giống em, tính tình bướng bỉnh, không chịu nhận thua." Cẩn cười nói. "Cùng tổ với tôi là con trai của bộ trưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240820/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.