Lúc trở lại văn phòng, An lão sư đã đi mất. Không khí trong phòng trở lại an tĩnh và yên bình.
Lấy sổ ghi chép và giáo án ra ngồi xem. Cẩn xoa dịu tâm trạng nôn nóng bất an của tôi. Hiện tại, lại khôi phục vẻ đạm bạc và thanh tĩnh.
Tôi không khỏi lại bắt đầu thả hồn theo gió, nhớ tới dáng vẻ Cẩn lúc đứng lớp. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng dù mình có đọc bao nhiêu sách vẫn không thể có được cái loại khí chất nho nhã trên người Cẩn. Hiện tại mới hiểu được, là tôi không có tấm lòng biển nạp trăm sông như nàng. Xem ra câu danh ngôn 'một bụng sách vở ắt khí chất nho nhã' cũng không phải hoàn toàn đúng.
Đang ngồi một chỗ ngây người suy nghĩ, tiểu Đinh đã đen mặt đi đến.
"Tiểu Minh tử, điện thoại của cậu gọi không được, bóng người cũng không thấy, có còn muốn cái ly hay không?" Nói xong liền đặt cái ly của tôi lên bàn.
"U, quên mất!" Cười cười gãi đầu, "Làm phiền ngài đại giá quang lâm tới đây, ngài vất vả rồi!" Vội đứng lên.
"Né qua một bên đi! Cậu mà cũng có lúc quên? Thật là hiếm thấy!" Nhìn tôi cười, tiểu Đinh cũng cười, "Thấy tâm trạng cậu tốt vậy mình cũng an tâm, ha ha, cậu làm việc tiếp đi, mình đi lên đây!" Mới vừa đi hai bước lại quay đầu nói: "Ban sáng lúc mình đi tìm gặp Vương tỷ, Vương tỷ nói nhắn cậu buổi trưa tìm chị ấy, bảo là có chuyện muốn nói với cậu!"
"Có chuyện muốn nói với mình? Chuyện gì?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240821/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.